Chương 1364 Cự Ma (2)
“Chưa từng bắn chim, còn chưa từng nhìn thấy chim bay à?” Coulee nhún vai nói:”Ở lại nơi này lâu rồi, tham gia mấy lần chiến đấu, ngươi cũng sẽ hiểu, tuy nhiên, ta cảm thấy ngươi vẫn là cầu nguyện đừng hiểu quá rõ, thông thường khi đợi chúng ta có cơ hội nhìn thấy Hành Tẩu giả Vực Sâu chiến đấu với Cự Ma, có nghĩa là tình hình chiến đấu trên tiền tuyến đã rất nguy cấp rồi, lúc này ngay cả Trung đoàn Pháo Thủ chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
“Trung đoàn Pháo Thủ?” Đỗ Địch An sững sốt một chút.
“Lenen không nói với ngươi sao?” Coulee thấy phản ứng của hắn, có chút khó hiểu, “Trung đội chúng ta thuộc Trung đội 9, Đại đội 3, Trung đoàn Pháo Thủ, chủ yếu là thao tác đại bác để tấn công ở phía sau, trong hầu hết tình huống, đều đang tác chiến trên thành Chiến Thần, đôi khi sẽ phái đi ngoài thành, nhưng cũng lấy đại bác đến tấn công.” Nói đến đây, bỗng nhiên hắn nghĩ đến cái gì, nhìn Đỗ Địch An, “Ngươi biết chơi đại bác sao?”
“Chưa từng chơi qua.” Đỗ Địch An lắc đầu, nhưng trong lòng lại hiểu rõ ràng, lí do mà Pareena bố trí mình đến Trung đội này, chắc là cũng lo lắng mình xông vào tiền tuyến, dễ dàng xảy ra chuyện.
Lần trước bị xem là bia đỡ đạn ở phía Đông thành Chiến Thần, lần này lại làm phao thủ ở hậu phương, chênh lệch không thể so sánh với nhau.
“Nếu như vậy, xem ra còn phải đưa ngươi đi làm quen trước một chút, đừng lo lắng, món đồ chơi này không khó, chỉ là tốn sức.” Coulee cười nói.
Lần đầu Đỗ Địch An biết làm pháo thủ là việc tốn sức, nghĩ đến Coulee và những binh linh khác mà hắn gặp trước đó, đều là vóc dáng thô lỗ cường tráng, xem ra đại bác ở đây chênh lệch khá lớn với đại bác mà hắn nghĩ.
Rất nhanh, Coulee đưa Đỗ Địch An đến Quân Y doanh, giúp Đỗ Địch An chọn hai bộ quân phục, sau đó đưa hắn đi làm quen hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng đưa Đỗ Địch An đến đại bác nơi bọn họ tác chiến trước.
Nhìn thấy đại bác này, cuối cùng Đỗ Địch An biết vì sao là việc tốn sức rồi, đại bác này tạo hình tương tự với đại bác thời đại cũ, nhưng thể tích lại hoàn toàn không giống, chỉ riêng nền đã cao năm sáu mét, đường kính đại bác trên nền móng khoảng 50cm, nòng pháo dài dài bảy tám mét, phía sau nòng pháo có kính ngắm, cùng với tay cầm điều khiển góc độ nòng pháo, tổng thể nhìn lên khá thô sơ.
“Nã pháo thông thường khá đơn giản, chỉ cần đỡ tốt là được, nhưng muốn tấn công quái vật ở một vị trí nhất định, thì cần kiểm soát góc độ, một khi đại bác này kích hoạt, có thể tiếp tục bắn trong khoảng 10 phút, bên trong nền móng toàn là đạn pháo, sẽ tự động bổ sung, nhưng cần chúng ta – những pháo binh này đến kiểm soát góc độ, sau khi đại bác khỏi động, góc xoắn cần chịu được độ giật tương đối lớn, ngươi xem tay của ta, tất cả là do thứ này gây nên.” Coulee giải thích với Đỗ Địch An, cuối cùng đưa tay cho hắn xem.
Khi Đỗ Địch An vật tay thì chú ý đến trên tay hắn toàn là vết chai, còn có bị bỏng, hắn liếc mắt nhìn chỗ nối giữa nòng pháo với nền móng, phát hiện chỗ đó là tính cơ động, như vậy lực giật của nòng pháo tạo áp lực khá nhỏ với nền móng.
“Trong nền móng toàn là đạn dược, nóng pháo là tính cơ động, dựa vào sức người để trung hòa độ giật…” Đỗ Địch An phát hiện người thiết kế đại bác này khá thông minh, cải tiến đại bác của thời đại cũ để thích ứng hoàn hảo với thời đại này, dựa vào một pháo thủ làm nền móng, thì có thể tăng uy lực của đại bác ban đầu lên gấp mười lần, chỉ là liên tục bắn ra đạn pháo, nòng pháo của đại bác này lại có thể chịu nổi, ngược lại điều này có phần kỳ lạ.
“Chốc nữa ta lấy một phần sổ tay đại bác cho ngươi xem trước, lại để ngươi luyện tập.” Coulee cười cười, “May mắn thay, ta vừa bắn lui một cuộc xâm lược của Cự Ma mấy ngày trước, mấy ngày này có lẽ sẽ không có bất kỳ cuộc chiến nào nữa, có đủ thời gian để ngươi làm quen.”
Tối hôm đó, Coulee chuẩn bị đưa Đỗ Địch An đi ra ngoài ăn uống vui chơi, nhưng bị Buffett gọi đi qua, nói phải giới thiệu Đỗ Địch An với mọi người. Nhờ đó mà Đỗ Địch An cũng biết những người khác ở Trung đội thứ chín, tổng cộng có bốn mươi tám người, cộng thêm Trung đội phó và Trung đội trưởng, tổng cộng có năm mươi người.
Trong Trung đội ở đây không chia tiểu đội, không giống như Tân Binh doanh, chia tiểu đội huấn luyện, nên ở đây không có Tiểu đội trưởng, bình thường người quản lý chính là Trung đội phó Hunter, cần quyết định chuyện lớn mới cần tìm Buffett.
Trong Trung đội toàn là nam giới, sau một bữa cơm rượu vào buổi tối, Đỗ Địch An đã hòa nhập được vào trong đoàn thể nhỏ này. Coulee uống nhiều rồi, bản thân nói ra chuyện khó xử khi vật tay, vừa nói chuyện vừa vỗ vai Đỗ Địch An, lóng ngông nói khâm phục cái gì, Đỗ Địch An thế mới biết, người đàn ông bề ngoài thô lỗ này, trên thực tế đã biết, hắn thua mình, không phải vì tốc độ tay nhanh của mình, mà vì sức lực không bằng mình, chỉ là sợ mất thể diện, xấu hổ không dám thừa nhận.
Dưới sự say sưa nói chuyện của Coulee, những người khác mới biết rằng Đỗ Địch An trông hoàn toàn không giống chiến sĩ loại hình sức mạnh, lại vật tay thắng Coulee. Coulee này ở trong Trung đội cũng coi như là nhân vật xếp hạng trước 10, nếu đơn giản là so sức lực, số lượng có thể thắng hắn không vượt quá năm ngón tay, trong một lúc, Đỗ Địch An cũng trở thành người có chút nổi tiếng trong Trung đội, có thực lực ở bất kỳ nơi nào cũng nhận được sự tôn trọng, đặc biệt là trong quân đội.