← Quay lại trang sách

Chương 1365 Thâm nhập

Khi bữa tối dần kết thúc, không ít người đã rút khỏi tiệc rượu, một số người thì uống nhiều rồi, trực tiếp say ngã vào trong lều.

Đỗ Địch An đỡ Coulee say khướt rời đi, đưa hắn trở về lều của hắn, sau đó đi ra ngoài, tìm một nơi yên tĩnh, ánh đèn xung quanh khá tối, nụ cười dễ gần trên mặt hắn cũng dần phai nhạt, biến mất không thấy, ngẩng đầu lặng nhìn cảnh đêm, mây mù phía xa và ánh trăng dần hiện ra, cùng với mặt đất mênh mông và dòng sông chia cắt mặt đất trong đêm đen.

“Ngươi ở đâu…” Đỗ Địch An tự lẩm bẩm.

Qua hồi lâu, vẻ thư giãn xuất thần trong con ngươi Đỗ Địch An chợt biến mất, ánh mắt lóe lên, một giọng nói vang lên sau lưng hắn, “Muộn như vậy, còn không đi nghỉ ngơi?” Giọng nói quen thuộc, là Buffett.

Đỗ Địch An quay đầu nhìn lại, thấy Buffett cầm một chai rượu đi đến, cười nói:”Trung đội trưởng, ngươi vẫn chưa ngủ?”

“Không ngủ được.” Buffett hơi mỉm cười, liếc mắt nhìn phương hướng Đỗ Địch An đối mặt trước đó, khẽ thở dài nói:”Nhớ nhà rồi sao?”

Đỗ Địch An hơi lắc đầu, “Nhà của ta đã không còn nữa.”

Buffett hơi ngẩn ra, lại không nói mấy lời xin lỗi kiểu như vậy, chỉ im lặng một lát thì vỗ vai Đỗ Địch An, đưa rượu cho hắn, cười nói:”Nào, uống hai ngụm cùng ta, uông say thì phiền não gì cũng không còn nữa.”

“Đúng là vậy.” Đỗ Địch An cười cười, lấy uống hai ngụm.

“Cũng chỉ hai ngày này có thể uống rượu, đợi hôm sau thì không thể uống nữa rồi, vì trước đó vừa đánh lui Cự Ma, mấy ngày này bọn chúng sẽ không xâm phạm nữa, nên có thể thở một hơi.” Buffett cười nói.

Đỗ Địch An rót xuống một ngụm, hiếu kỳ hỏi:”Vì sao bọn chúng sẽ không đến xâm lược lần nữa?”

“Mỗi lần Cự Ma xâm nhập, ít nhất cũng sẽ cách nhau bảy ngày, quy luật này kéo dài mười mấy năm rồi.” Buffett cười nói.

Đỗ Địch An bừng tỉnh, lập tức cau mày nói:”Nhưng như vậy sẽ không có rủi ro chứ, ngộ nhỡ bọn chúng tiếp tục tiến công, chúng ta sơ suất như vậy, chẳng phải là đến đó trở tay không kịp, thất bại thảm hại?”

“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Buffett nhận lấy rượu trong tay hắn ngẩng đầu uống hai ngụm, lau miệng nói:”Có Canh Gác doanh điều tra động thái phía trước, nếu Cự Ma tấn công, chúng ta sẽ biết trước một ngày, vì vậy hầu như không tồn tại tình huống Cự Ma tập kích bất ngờ, ngay cả khi Cự Ma né qua Canh gác doanh tập kích bên ngoài thành Chiến Thần, chúng ta cũng có thể kịp thời phản ứng lại, cho dù uống say cũng không sợ, có điều là Quân Y doanh phát cho chúng ta rất nhiều thuốc giải rượu, một khi trận chiến xảy ra, uống một viên khi say thì có thể tỉnh lại ngay lập tức, còn có thể nâng cao tinh thần!”

Đỗ Địch An bừng tỉnh, xem ra là bản thân đã lo lắng quá nhiều rồi, thành Chiến Thần có thể sừng sững không đến mấy trăm năm, phòng ngự ở đây lâu nay như tường đồng vách sắt, đều ngăn chặn rất nhiều điều ngoài ý muốn.

“Ngày mai ta sẽ kêu người đưa ngươi đi làm quen đại bác, nhanh chóng nắm cững trước trận khai chiến lần sau, cố gắng nỗ lực.” Buffett vỗ vai Đỗ Địch An nói.

Đỗ Địch An gật đầu, “Cảm ơn Trung đội trưởng.”

“Nếu có chuyện gì không hiểu, có thể tìm Hunter, cũng có thể trực tiếp tìm ta.” Buffett cười cười, đưa rượu cho Đỗ Địch An, xoay người phất tay đi.

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn bình rượu cầm trong tay, ngửa đầu rót xuống một ngụm, cảm thấy cổ họng hơi phát nhiệt, lại không có men say, trong lòng không khỏi thở dài, lấy thể chất của hắn bây giờ, muốn uống say rất khó, cơ thể phân giải rượu cồn quá nhanh, hơn nữa không thể khống chế được.

“Có lẽ ta đã say rồi, có lẽ bọn họ đều say rồi.” Đỗ Địch An thì thầm một tiếng, nhìn về phía xa, bỗng nhiên ném bay bình rượu, như muốn ném ra ngoài mọi phiền muộn trong đáy lòng, nhưng chung quy ném ra ngoài chỉ là bình rượu, bình không có rượu.

Ngày hôm sau.

Đỗ Địch An học cách thao tác đại bác với lão binh do Buffett gọi tới, đến buổi tối, Coulee tìm cơ hội đưa Đỗ Địch An đi ăn tối, bồi thường cho hắn.

Hai người đi dạo đến phố ẩm thực lớn nhất cũng là duy nhất ở trung đoàn pháo binh, Đỗ Địch An mới phát hiện phố ẩm thực này lại không khác lắm với phố ẩm thực trong thành phố, toàn là quầy hàng ăn uống, cùng với quán rượu phục vụ hương sắc, trên không ít bảng hiệu của các cửa hàng trên phố ẩm thực, đều có thể nhìn thấy một lá cờ giống nhau, hỏi Coulee rồi mới biết, đằng sau lá cờ này đại diện cho một quý tộc Bá tước trong Đế Quốc.

Bá tước trong Đế Quốc, cùng Bá tước trong Tường Lớn hoàn toàn không phải là một đẳng cấp, khác nhau như trời và đất, có thể nói, quý tộc trong Đế Quốc mới coi như là quý tộc chân chính, mà quý tộc trong Tường Lớn, phần lớn là người kế thừa do tổ tiên trong thành để lại, tước vị tự phong, đến Đế Quốc không khác gì dân thường, không có bất kỳ quyền lợi gì.

“Việc làm ăn của quý tộc làm đến biên phòng trên thành Chiến Thần rồi…” Đỗ Địch An nhìn phố ẩm thực này, cảm thấy đã nhìn thấy chất nhầy thối rữa của Đế Quốc, rải rác khắp nơi.

Ăn cơm xong, Coulee muốn đưa Đỗ Địch An đi quán rượu phục vụ hương sắc giải sầu, bị Đỗ Địch An từ chối, Đỗ Địch An không có quá nhiều nhu cầu đối với phụ nữ, huống chi hắn có người đáng giá để hắn bảo vệ cả đời.

Dường như Coulee đã khao khát khó nhịn, Đỗ Địch An không đi, chỉ có thể nói hắn đường đi về, sau đó vội vội vàng vàng tự chạy đi.