← Quay lại trang sách

Chương 1366 Ra trận

Đỗ Địch An nhân cơ hội này, rời khỏi phố ẩm thực, dùng thấu thị quét bốn phía, quan sát Trung đoàn pháo binh này, cùng với mỗi một nơi của Trung đoàn pháo binh. Thông qua thấu thị, hắn phát hiện thực lực của Trung đoàn pháo binh này vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn, chỉ là trong mấy cái quân doanh gần phố ẩm thực, thì nhìn thấy phản ứng nhiệt lượng dồi dào như máu, có bảy tên Vực Sâu, đây vẫn không phải là toàn bộ thực lực của pháo binh doanh.

“Xem ra, tất cả kẻ có thực lực mạnh, đều được phái đến biên phòng, vị Aristotle đó đi Đế Quốc vừa đi chính là 10 năm, sẽ không phải chính là đến biên phòng đi linh chứ?” Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng.

Hắn càng thêm cẩn thận thu hồi hơi thở, che giấu thể chất của bản thân, không dám đến gần những Vực Sâu này, ngộ nhỡ đối phương có năng lực thấu thị, khẳng định sẽ nhìn ra tình huống bên trong cơ thể hắn. Rõ ràng trong chiến trường biên phòng to như vậy, thế nào cũng có cảm nhận giả có năng lực thấu thị, chỉ là, đối phương có dùng thấu thị theo dõi hắn hay không, đó là một chuyện khác, chỉ có thể cầu nguyện mình sẽ không xui xẻo như vậy, chỉ có thể khiêm tốn.

Tuy nhiên, như vậy cũng không phải là kế hoạch lâu dài, vẫn là nên nhanh chóng thăm dò ra tình huống của Cự Ma và rời khỏi đây.

Chớp mắt, Đỗ Địch An đã đợi ở Vách Chiến thần ba ngày, đến buổi sáng ngày thứ tư thì Buffett bỗng nhiên gọi tất cả mọi người lại và thông báo rằng tiền tuyến đã giao nhiệm vụ cho đoàn Đại Bác ra tiền tuyến để tác chiến.

Đám người Đỗ Địch An chỉ có thời gian chuẩn bị là một canh giờ, đến buổi trưa thì phải có mặt ở tiền tuyến để tác chiến.

“Tiểu Đỗ, tình hình tập luyện pháo đại bác của người thế nào rồi?” Phó Trung đội trưởng Hunter đến gặp Đỗ Địch An. Trên khuôn mặt hắn có một bộ râu quai nón rậm rạp, trông hắn khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên đôi tay rắn chắc và nhiều lông của hắn có hai vết sẹo bắt chéo nhau.

“Tôi đã hoàn toàn thuần thục.” Đỗ Địch An vội vàng nói.

Hunter thấy Đỗ Địch An nhanh nhẹn như vậy liền lắc đầu nở nụ cười, “Vốn dĩ ta còn muốn tìm cho ngươi một cái cớ để ngươi nghỉ ngơi. Nhưng hiện giờ nếu ngươi đã có thể sử dụng thuần thục vậy thì hãy đi chuẩn bị ngay đi. Đây là lần đầu tiên người tham gia tác chiến, hơn nữa còn là ra tiền tuyến, lúc đó người hãy hành động theo những người khác, lúc nào cần rút lui thì phải rút lui, người cần phải thật nhanh nhạy và nhạy bén. Ngoài ra, khi rút lui không cần phải để ý việc để lại pháo đại bác, nếu mất nó thì cũng đành nhưng tính mạng quan quan trọng hơn hết.”

Đỗ Địch An dứt khoát gật đầu, “Cảm ơn Phó Trung đội trưởng.”

Hắn chợt nhận ra lần này mình đã gặp được những người đồng đội rất tốt.

Chưa tới nửa canh giờ tất cả mọi người đều đã tập trung tại mảnh sân nhỏ trong lều. Buffett và Hunter dẫn đầu, các binh lính xếp thành hàng rời khỏi quân doanh đi về phía ngoài của Vách Chiến thần. Đi men theo con đường lớn giữa các khu lều vải, sau khi đi tới phần cuối sẽ nhìn thấy phong cảnh ở ngoài Vách Chiến thần hiện lên trước mắt, nhưng đây không phải là cảnh núi cao hùng vĩ hay sóng nước trập trùng mà khắp nơi đều là các hố bom sâu hoắm.

Đỗ Địch An phóng tầm mắt nhìn ra xa nhưng không nhìn thấy cứ điểm ở phía đông bên ngoài Vách Chiến thần. Có vẻ Vách Chiến thần đã phải đối mặt với nhiều kẻ thù khác nhau và chiến thuật chiến đấu cũng khác nhau. Đây có lẽ cũng là lý do để giải thích cho việc tại sao không có nhiều sản phẩm công nghệ cao cấp và phi thuyền ở phía đông Vách Chiến thần.

“Đội ba đoàn Đại Bác tới đưa tin cho đội chín.” Buffett hô to.

Người thanh niên mặc quân phục trên vai có treo một ngôi sao vàng liếc mắt nhìn bọn hắn rồi nói dặn dò nữ trợ lý mặc quân phục tóc ngắn bên cạnh “Cho bọn họ đăng ký lên tàu.”

“Vâng.” Cô gái tóc ngắn gật đầu, đi tới trước mặt Buffett để tiến hành đăng ký.

Dưới sự dẫn dắt của Buffett, mọi người lần lượt đi lên phi thuyền, mỗi chiếc phi chở được năm người, tính cả phi công thì mỗi phi thuyền có sáu người. Khi đám Đỗ Địch An còn đang xếp hàng để đăng ký thì Buffett và bốn người khác đã lên phi thuyền và rời đi. Ngay sau đó chiếc thứ hai phi thuyền cũng nhanh chóng rời đi. Chớp mắt đã đến lượt Đỗ Địch An, hắn và Coulee đứng chung và lên cùng một chiếc phi thuyền.

Phi thuyền nối thành một hàng và rời khỏi Vách Chiến thần. Mây mù giăng giăng, tầm mắt băng qua mặt đất hoang tàn, phía cuối chân trời chỉ thấy một vùng tăm tối.

Bóng tối khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy ngột ngạt. Trên phi thuyền không một ai lên tiếng, dù là người nhiều chuyện như Coulee, cũng có vẻ rất trầm ngâm hơn, hắn chỉ nói với Đỗ Địch An đôi ba câu rồi sau đó liền im bặt.

Nửa giờ sau, phi thuyền từ từ đáp xuống.

Đỗ Địch An âm thầm tính toán giữa khoảng cách và tốc độ của phi thuyền. Hắn thấy chiến trường cách Vách Chiến thần ít nhất khoảng hai trăm dặm theo đường thẳng, tuy rằng đối với hắn khoảng cách này không phải là vấn đề lớn, nhưng khi đặt trên mặt đất bằng thì cũng không được coi là gần. Có thể thấy, cuộc chiến ở phía nam không còn giới hạn trong Vách Chiến Thần nữa mà đã được mở rộng ra bên ngoài, điều này cũng cho thấy rằng phòng ngự của Đế quốc ở phía nam đã duy trì trạng thái bị trấn áp.