Chương 1367 Ra trận (2)
Khi Đỗ Địch An đang nghĩ về điều này thì phi thuyền từ từ đáp xống. Coulee thở dài nói: “Hi vọng lần này mọi người đều có thể sống sót trở về.” Điều bọn họ nghĩ tới là không biết mình có chết trong trận chiến lần này không.
“Chẳng mấy chốc chúng ta sẽ được nhìn thấy Cự Ma.” Đỗ Địch An có chút chờ mong.
Nơi phi thuyền đáp xuống là một chiến hào, trên mặt đất đều là chiến hào và tháp pháo cao, phía trước có một bức tường đá cao năm mươi mét. Ở bên ngoài bức tường đá có rất nhiều bóng Ma vật lấp lóe, nhưng dưới sự oanh tạc như mưa của hỏa lực chúng khó có thể tới gần.
Xuống phi thuyền.
Buffett đã đứng đợi ở một chiến hào từ lâu. Những người xuống phi thuyền trước đã xếp thành hành. Đỗ Địch An và Coulee đến sau liền vội chạy đến và xếp phía sau hàng. Sau một lúc chờ đợi, khi nhóm người cuối cùng bước xuống khỏi phi thuyền, Buffett liền mở miệng, lớn tiếng nói: “Tôi nhận được tin tức Cự Ma sẽ tấn công với quy mô lớn trong vòng một canh giờ nữa. Hiện tại chỉ có đội tiên phong do Cự Ma phái tới. Chúng giả bộ tiến công, thăm dò hàng phòng ngự của chúng ta. Trong vòng một canh giờ tới, tất cả mọi người cần phải điều chỉnh trạng thái của mình, bám trụ, không có lệnh không được rút lui, không được tự tiện bỏ vị trí, nếu không sẽ bị xử lý theo quân quy.”
“Rõ” Mọi người hô to, đồng lòng như một.
Buffett khẽ gật đầu, Hunter dẫn họ đi tới vị trí của từng người. Đã có một số khẩu pháo đại bác đã được dụng trên chiến hào này. Dưới những quả pháo đại bác này được nối với những bánh xe bằng thép rất lớn và có thể đẩy được, nhưng lúc này những chiếc bánh xe được gác lên cao, phía dưới là những giá đỡ được đặt cố định trên mặt đất.
Cứ phân công hai người một khẩu pháo đại bác để thay phiên nhau điều khiển.
Đỗ Địch An và một người lạ mặt được phân công phụ trách một khẩu pháo đại bác dường như người này cũng biết Đỗ Địch An không quen biết hắn, hắn đứng sau bệ pháo cười nói: “Xin chào, Reindo đúng không, ta tên Dray.”
“Chào ngươi.” Đỗ Địch An gật đầu, “Mong được chỉ bảo nhiều hơn.”
“Đừng nói như vậy, ta cũng là người mới thôi.” Dray cười cợt rồi ngẩng đầu nhìn bức tường đá phía trước, khuôn mặt hắn hiện lên chút ưu lo, “Đám Ma vật có thể xuyên thủng được hàng phòng thủ của tiền tuyến và tấn công doanh trại Pháo Đại Bác của chúng ta. Có vẻ như cuộc xâm lược lần này của Cự Ma diễn ra với quy mô không nhỏ.”
Đỗ Địch An hơi kinh ngạc, “Nơi này vẫn chưa phải là tiền tuyến đầu tiên của trận địa sao?”
“Đương nhiên là không rồi, doanh trại Pháo Đại Bác của chúng ta nằm ở phía giữa và sau của toàn bộ trận địa, phía trước còn có một cứ điểm lục quân. Nhất định là đám Ma vật này đã vòng qua cứ điểm lén đến bên này, hoặc là cứ điểm lục quân đang gặp tình huống nguy cấp.” Dray cau mày nói.
Đỗ Địch An hơi nghi hoặc một chút, hắn không biết tại sao chiến trường bị chia cắt, nhưng hắn có thể lờ mờ đoán được lý do. Có thể lục quân có một thông đạo lui quân đặc biệt, nếu không thì sẽ không cách xa Pháo Đại Bác xa như vậy. Nếu họ không chống lại được sự rút lui của Ma vật thì doanh trại Pháo Đại Bác doanh chỉ có thể trơ mắt mà nhìn lục quân và Ma vật hỗn chiến mà không thể làm gì được.
“Cự Ma...” Đỗ Địch An ngắm nhìn phía trước. Ngoại trừ việc thỉnh thoảng nhìn thấy những Ma vật nhảy lên cao thì không thấy điều gì khác nữa. Cảnh tượng trên mặt đất dường như từ từ trở nên mờ nhạt, hóa ra là có sương mù phủ.
Một canh giờ trôi qua rất nhanh, phía trước bức tường đá bỗng vang lên một tiếng gầm đầy giận dữ như tiếng sét chạm mặt đất. Tất cả mọi người đều bị chấn động, lỗ chân lông toàn thân co rút lại. Trong nháy mắt mọi người tiến vào trạng thái căng thẳng chuẩn bị chiến đấu, thông qua gương quan sát trên khẩu đại bác liền thấy phía sau bức tường đá xuất hiện vài chấm đỏ, khi những chấm đỏ đó ngày càng tiến gần thì lại xuất hiện thêm những chấm đỏ khác xuất hiện lít nha lít nhít. Chỉ trong nháy mắt những điểm đổ này đã chiếm toàn bộ gương quan sát.
Những chiếc gương này có chức năng chứa tia hồng ngoại, có thể xuyên qua lớp sương mù bên ngoài bức tường đá, chỉ cần nhắm và bắn theo chấm đỏ.
Vù!
m thanh réo rắt của kèn lệnh truyền tới từ pháo đài sau bức tường đá, chiếc kèn lệnh do người tài giỏi của ma vật chế tạo, âm luật cổ xưa cứng cáp, có thể kích phát ý chí chiến đấu của con người. Bức tường đá này vắt ngang phía trước chiến trường, kéo dài vô hạn, cứ cách mười mét sẽ có một tòa pháo đài, thời khắc này, tất cả kèn lệnh phía trên pháo đài đồng loạt trỗi lên, tựa như tiếng kêu gào của cự thú viễn cổ ngủ say, khí thế đồ sộ, vang vọng khắp cả chiến trường.
Nhiều binh sĩ bị sóng âm của kèn lệnh kích thích, da đầu tê dại, nhiệt huyết sôi trào, ý chí chiến đấu dâng trào. Đỗ Địch An cảm thấy, trong cả trời đất chỉ còn dư lại chiếc kèn lệnh cổ xưa này đang thổi tấu, ngoài ra cái gì cũng không nghe được, sát ý trong thân thể dần dần bị đánh thức, ở trong chốn chiến trường như thế này, bản thân sẽ rất dễ bị lôi kéo trở nên xúc động, hắn hít sâu một hơi, rất nhanh đã bình tĩnh lại, nhưng lại nghe thấy kế bên truyền tới một tiếng rống giận.