Chương 1368 Thần pháo Cự Ma
Quay đầu nhìn, Delai nắm nắm đấm, trên mặt hắn vừa căng thẳng vừa hưng phấn, ánh mắt có chút đáng sợ, tràn ngập sát ý dữ tợn, cắn chặt răng nhìn chằm chằm về phía trước, cứ như giờ khắc này cái gì cũng đều quên mất hết.
Chiến tranh bảo vệ biên giới hàng trăm năm đã sớm làm cho chiến tranh được tinh xảo hóa, chỉ mới là một cái mở màn, đã cổ vũ toàn bộ sĩ khí của các chiến sĩ.
Kèn lệnh ngừng dần, tiếng trống vang lên, là nhịp trống tấn công.
“Bắt đầu rồi!” Delai vẫn không quên nói một câu với Đỗ Địch An. Sau đó cầm lấy hỏa pháo, chuyển động bàn quay, nhắm chuẩn góc độ, quay sang nói với Đỗ Địch An: “Ta làm trước, đợi tay ta mỏi rồi thì tới ngươi làm!”
“Được.” Đỗ Địch An gật đầu, lùi về sau nửa bước, nhường vị trí cho hắn, sẵn tiện đứng từ đằng sau nhìn ra xa.
Đùng đùng đùng!
Đột nhiên một trận nổ ầm trời vang dội đi kèm chung với nhịp trống, như kinh động cả trời đất, hàng trăm nghìn hỏa pháo đồng loạt bắn ra, tiếng pháo hợp kêu, bắn vào phía ngoài bức tường đá, chuẩn xác bắn trúng địa điểm được nhắm thông qua góc độ đã điều chỉnh.
Trong chớp mắt, âm thanh bạo nổ long trời lỡ đất vang lên phía ngoài bức tường đá, dù cho cách cả hàng nghìn mét, Đỗ Địch An cũng cảm thấy pháo đài dưới chân mình khẽ chấn động rung lắc, dao động từ mặt đất truyền tới nơi đây vẫn có dư chấn mạnh như vậy đã đủ để thấy uy lực của hỏa pháo này đáng sợ cỡ nào.
Nhưng lúc này, điều Đỗ Địch An nghĩ tới lại không phải là những thương tổn của ma vật do hỏa pháo gây ra, mà trong đầu hắn, bỗng nhiên vụt hiện lên mảnh đất lúc trước khi đứng từ trên cao nhìn xuống, khắp nơi hoang tàn. Không cần biết là chiến đấu như thế nào, chịu thương tổn nhiều nhất, dường như cũng chỉ có viên tinh cầu này.
“Nếu nghìn năm sau, cho dù nhân loại khôi phục được địa vị thống trị trên địa cầu, địa cầu này còn có thể trở về như trước sao...” Ý nghĩ này vụt hiện lên trong đầu Đỗ Địch An, trong lòng dâng lên chút ưu thương nhàn nhạt, nhưng rất nhanh, tiếng nổ nhức tai đã kéo suy nghĩ của hắn trở về thực tại, cảm khái trước đó phút chốc bị quẳng ra sa đầu, hiện thực trước mắt luôn có thể làm con người quên đi ảo tưởng.
“Những tên ma vật này vậy mà đều là cấp Khai Hoang và cấp Chúa Tể...” Kim quang trong mắt Đỗ Địch An lóe lên, tầm mắt xuyên qua tường đá, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài bức tường đá, vô số ma vật xông tới, nhưng đều bị hỏa lực dày đặc của hỏa pháo đuổi giết, dưới tình huống bị hỏa lực áp chế tuyệt đối, những ma vật này hoàn toàn không có cách nào tiếp cận tường đá, uy lực của hỏa pháo lớn hơn so với hắn nghĩ rất nhiều, hơn nữa là có phá hoại theo phạm vi, hình như còn chứa kịch độc.
Hắn thấy một vài đạn pháo khi phát nổi, sẽ bắn ra vô số mảnh đạn, bắn khắp bốn phía, tạo thành hai lần thương tổn. Ngoài ra, bụi mù do vụ nổ dày dặc không tan, có không ít ma vật khi tràn vào bụi mù dày đặc này, thân thể chậm lại thấy rõ, hơn nữa vết thương trên người nhanh chóng thối rửa, chỉ cần là chỗ có máu tiếp xúc với bụi mù này, rất nhanh sẽ thối rửa chảy mủ.
Tác dụng của hóa học giờ phút này, còn đáng sợ hơn so với những cường giả Vực Sâu vượt trội hơn người thường.
Chủng loại của ma vật đa dạng nhiều vô số, người trước ngã xuống lại có người sau tiến lên, hung hãn không sợ chết, nhưng cũng có ma vật bị oanh tạc của đạn pháo dày đặc dọa cho sợ mất mật, có chút do dự khi chạy nước rút, nhưng đám ma vật phía sau bọn chúng lại cứ ủi tới như máy ủi đất, những tên chạy chậm, sẽ bị ma vật phía sau đụng cho ngã lăn, bị giẫm đạp, có tên còn chết tại chỗ do liên tục bị đạn pháo oanh tạc bắn trúng.
Đỗ Địch An nhìn một lúc, lại không thấy bóng dáng của Cự Ma mà bọn họ miêu tả, không khỏi khẽ nhíu mày.
“Phù, tay mỏi quá!” Lúc này, Delai nhe răng trợn mắt kêu lên, giờ phút này, ý chí chiến đấu dâng trào lúc trước đã bị sự mệt mỏi dìm cho chìm nghỉm, quay đầu sang nói với Đỗ Địch An: “Ngươi đến thay ta đi.”
Đỗ Địch An gật đầu, bước lên trước đổi chổ, chuyển động bàn quay, nhắm thẳng nơi có nhiều ma vật để oanh tạc.
Đạn pháo vừa bắn ra, lực phản chấn mạnh mẽ đẩy nòng pháo về hướng Đỗ Địch An, hắn dùng hai tay đỡ lấy nòng pháo, cánh tay phát lực, vừa thu lại đẩy, âm thầm vận lực đánh tan lực xung kích
Lúc này, trên không trung bên ngoài bức tường đá, một đám điểm đỏ dày đặc bay tới.
Nhịp trống trên pháo đài rất nhanh đã thay đổi, Đỗ Địch An nhớ tất cả những chỉ lệnh mà nhịp trống đại diện, nhịp trống được thay đổi lần này, là để chỉ huy đoàn tinh anh của pháo đoàn, muốn bọn họ điều chỉnh nòng pháo, công kích bầu trời.
Trên bầu trời, một đám mây đen cuốn tới, nhìn kỹ hơn, tất cả đều là Ma điểu mang hình dáng bộ xương khô, miệng của chúng vô cùng to lớn bén nhọn, toàn thân mang theo một loại mùi hư thối.
Hàng pháo đài đầu tiên phía trước tường đá nhanh chóng ngẩng nòng lên, chuyển hướng về trên không trung, đột nhiên ầm một tiếng, hỏa pháo đồng loạt được bắn ra, hỏa pháo bắn hướng về đám mây đen vẽ ra một độ cong màu đỏ, đám mây đen lập tức rã ra bốn phía, vô số Khô Lâu Điểu phát ra tiếng kêu bén nhọn, từ khắp nơi bay hướng về nơi này.