← Quay lại trang sách

Chương 1369 Thần pháo Cự Ma (2)

Đỗ Địch An khẽ nhăn mày, cảm thấy nếu chỉ dựa vào những hỏa pháo này chưa chắc có thể chống đỡ được, trong lòng hắn bắt đầu suy nghĩ con đường lui, nhưng tay vẫn không ngừng, vẫn tiếp tục bắn pháo.

Vù!

Chính ngay lúc này, âm thanh kèn lệnh truyền tới từ trên không trung phía trên đỉnh đầu, chỉ thấy trong phút chốc, một chiếc phi thuyền tầm trung bay lên trên trời cao, chiếc phi thuyền này không gắn quá nhiều vũ khí, cũng không có bao nhiêu thuyền viên, nhưng trên bề mặt phi thuyền lại lắp đặt một cái kèn cực lớn.

Khi phi thuyền bay đến phía trên bức tường đá, từ từ ngừng lại.

Lúc này, Đỗ Địch An và tất cả mọi người trên chiến trường, đều nghe được một âm thanh vù vù thâm trầm, cổ xưa truyền tới từ phi thuyền trên không, sóng âm hướng về phía trên không bên ngoài tường đá lan ra.

Đột nhiên, những con Khô Lâu Điểu từ khắp nơi bay tới cứ như chim sợ ná, trong giây phút hoảng sợ quay người chạy thoát, có con chạy được khá xa, có con lại bị rơi xuống.

Đỗ Địch An thấy vậy hơi ngẩn ra, không thể ngờ đám Khô Lâu Điểu lại sợ công kích của sóng âm này, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, Đế quốc chiến đấu với dị tộc Cự Ma nhiều năm như vậy, có thể đã sớm quen thuộc với đám ma vật bên ngoài biên cảnh này, bắt vài con làm tù binh đem về nghiên cứu, nhất định tìm được nhược điểm của chúng.

Hắn nghĩ tới Cự Ma, có lẽ, Đế quốc đã sớm nắm rõ nhược điểm của Cự Ma, thậm chí, sự hiểu biết về tình hình của cả dị tộc Cự Ma cũng đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Ngay lúc này, đột nhiên kinh biến xảy ra, một chùm sáng đột ngột xuất hiện, xuyên qua phi thuyền phía trên tường đá.

Đường kính của chùm sáng thô gần mười mấy mét, bắn tới từ một nơi vô cùng xa, xa đến nỗi thấu thị của Đỗ Địch An cũng không thể nào thấy được điểm cuối, lúc này chùm sáng lóe lên, bắn vỡ phi thuyền, tiếng kèn biến mất, phi thuyền phát ra âm thanh bạo nổ, chao đảo rơi xuống từ giữa không trung

Nhóm tinh anh của đoàn hỏa pháo ở phía dưới phi thuyền vội vã rút lui, nhưng hỏa pháo tại chỗ lại bị phi thuyền đập vỡ nát, ầm ầm, nổ ngay tại chỗ.

Đỗ Địch An ngơ ngác nhìn, cảm giác cơ bắp toàn thân đều đang run rẩy, phát run, trái tim điên cuồng đập bang bang, hắn đã quá quen thuộc chùm sáng đó rồi, là cực quang! Đám dị tộc Cự Ma này vậy mà có thể dùng cực quang!

Nếu vừa rồi, cực quang này nhắm trúng chỗ này của hắn... có lẽ hắn còn chưa kịp phản ứng đã trực tiếp bị xóa bỏ luôn rồi

Chỉ với cực quang có đường kính thô gần mười mấy mét này đã đủ để cả người hắn hóa thành tro bụi, biến mất!

Cảm giác nguy hiểm đột nhiên xuất hiện này khiến cho hắn có xúc động muốn lập tức chạy khỏi chiến trường này, dị tộc Cự Ma có thể bắn ra cực quang có năng lượng lớn như vậy, vậy thì pháo cực quang loại nhỏ cũng không hiếm thấy!

Đỗ Địch An chuẩn bị quay đầu nói mỏi tay, để Delai đến thay bản thân, lại thấy Delai ngây ngốc nhìn chằm chằm chỗ phát nổ do phi thuyền rơi xuống phía trước, có vẻ như hắn cũng không ngờ tới tình huống đột phát này, Đỗ Địch An ho một tiếng, đáng gãy sự xuất thần của hắn, “Tôi mỏi tay rồi.”

Delai ngơ ra một lát mới phản ứng lại, nhanh chóng tiến lên thay thế, trên trán rỉ ra mồ hôi lạnh.

Đỗ Địch An thấy hắn đang sợ hãi, hỏi hắn: “Ngươi trước kia chưa thấy qua tình huống này sao?”

Sắc mặt Delai vô cùng kém, lắc đầu nói: “Thấy thì có thấy, chỉ là không ngờ thần pháo Cự Ma lại dùng ở chỗ này, chẳng lẽ bọn chúng thật sự tính đánh vào đây? Mong rằng không phải là thật....”

Đỗ Địch An cảm thấy lời hắn nói có chút kỳ lạ, cái gì mà thật sự dự định tấn công đến đây? Chẳng lẽ trước kia Cự Ma xâm lấn chỉ là giả vờ thôi sao? Cho dù như thế nào thì trận chiến phòng thủ lần này cảm giác rất bất thường, hắn cảm giác lực kéo dài đến bốn phía có thể chuẩn bị rút lui bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này bỗng nhiên một hồi trống dày đặc vang lên, cùng lúc đó tiếng kèn tín hiệu toàn quân rút lui cũng vang rền.

Đỗ Địch An thấy vậy nhanh chóng nói: “Chạy mau!”

Delai cảm giác chợt không khống chế được thân thể, đợi hắn phản ứng lại thì bản thân đã bị Đỗ Địch An kéo đến dưới hỏa pháo, hắn bất chấp suy nghĩ vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía trước thấy người trên hỏa pháo khác cũng nhanh chóng rút lui, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm xoay người chạy theo bóng dáng Đỗ Địch An.

Ầm!

Hai người họ không chạy được mấy bước sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng nổ kịch liệt, lực công kích mạnh mẽ chấn động khiến mặt đất rung động. Hai người họ quay đầu lại nhìn đã thấy bức tường đá bị phá hủy, bị đánh thủng tạo ra một lỗ thủng rất lớn, vùng ven bờ cháy đen giống như bị thứ gì đó thiêu đốt xuyên qua.

Gầm!

Ma vật dữ tợn vọt tới từ trong lỗ thủng, có rết dài mười trượng, ma vật nửa rắn nửa chó và ma vật toàn thân giống như bùn nhầy... Vô số ma vật quái dị vọt tới lỗ thủng càng lúc càng lớn, không có hỏa pháo áp chế khiến ma vật ngoài tường nhanh chóng tới gần, ma vật bò lên đỉnh bức tường rất nhanh rồi há to miệng máu phát ra tiếng gầm thét chói tai.

Thấy vậy sắc mặt Đỗ Địch An khẽ thay đổi nhìn thoáng qua phía sau thấy phía thành Chiến Thần không có dấu hiệu có chi viện đến giúp đỡ, trong lòng hắn trầm xuống, mày nhíu lại, cảm giác chuyện này có chút kỳ lạ nhưng không thể nói được là kỳ lạ ở đâu.