Chương 1371 Bắt sống
Lúc này tiếng gào thét và gầm gừ truyền đến từ xung quanh, Đỗ Địch An nghe thấy có mấy âm thanh quen thuộc ở bên trong, là người của trung đội chín, hắn cúi đầu nhìn qua đó nhìn thấy mấy chiến sĩ của trung đội chín đã từng ăn cơm nói chuyện chậm rãi chạy tới, lúc này những khí cầu khác đã chuẩn bị bay lên, lúc người điều khiển những khí cầu này nhìn thấy Cự Ma phát giác được nguy hiểm chết chóc nên bất chấp quân quy chờ đợi, có khí cầu khởi động bay lên, có khí cầu bay lên giữa không trung thì binh lính bị rượt đuổi nhảy lên, nắm lấy cái giá phía dưới khí cầu suýt nữa thì loạng choạng rớt xuống dưới.
“Trung đội trưởng, cứu bọn ta!” Trong đám người có người nhìn thấy Fate lập tức hét lớn.
Sắc mặt Fate khó coi, hắn cắn răng không lên tiếng.
Đỗ Địch An liếc hắn một cái rồi không nói năng gì, mặc dù trước đó hắn cảm thấy đám người Fate và Cổ Lực không tồi nhưng cái chết thật sự cận kề trước mắt ai lại nỡ dùng tính mạng bản thân mình đi mạo hiểm chứ? Ngày thường nhiệt tình giúp đỡ và giúp đỡ trong lúc nguy nan hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Rống!
Đúng lúc này, đột nhiên có một họng pháo đen kịt gãy lìa từa phía dưới cuồn cuộn bay tới, hổ hổ sinh phong.
“Không ổn!” Đỗ Địch An vội vàng hét ra tiếng, định nhắc nhở người điều khiển.
Người điểu khiển sửng sốt một chút, không đợi hắn kịp phản ứng, họng pháo đã từ phía dưới đụng lên cái giá đỡ dưới phi thuyền. Một sức mạnh khổng lồ lập tức đụng dẹp giá đỡ, xuyên thẳng vào trong phi thuyền làm cho phi thuyền bị đâm vỡ!
Đỗ Địch An phản ứng trước, trốn sang một bên nên chắc chắn đã tránh được sự va chạm của họng pháo nhưng một chiến sĩ Fate khác ngồi bên cạnh lại không thể phản ứng kịp đúng lúc bị họng pháo đánh trúng. Đầu tiên, hai chân hắn bị đè gãy sau đó thân thể cũng lập tức bị nện đến vặn vẹo, tất cả lục phủ ngũ tạng đều bị nghiên nát, có vẻ như là không sống được nữa rồi.
Phi thuyền bị gãy thành hai nửa từ không trung rơi xuống.
Đỗ Dĩ An đưa mắt nhìn qua liền nhìn thấy bên cạnh có một chiếc phi thuyền đang từ từ bay lên cao. Bàn chân hắn lập tức đạp một cái, thả người nhảy lên chiếc phi thuyền này. Hắn nắm giữ độ mạnh yếu rất vừa vặn, nắm chắc đáp xuống giá đỡ phía dưới phi thuyền.
Phi thuyền hơi chao đảo một cái, mấy người phía trên hét lên những tiếng kinh sợ. Nhìn thấy Đỗ Địch An đang năm vào phía dưới phi thuyền thì liền cảm thấy vừa vội vừa tức nhưng lại không tiện ra tay đuổi hắn xuống nên chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, hy vọng cái phi thuyền này đừng quá tải, bị Đỗ Địch An kéo đến rơi vỡ.
Phi thuyền Fate bị đứt gãy rơi xuống một chỗ khác. Từ trong miếng sắt vỡ vụn có một thứ lăn lộn leo ra, sắc mặt tái nhợt, điên cuồng đuổi theo nhưng chiến sĩ phía sau không kịp lái phi thuyền. Giờ phút này, ma vật đã tới gần, cho dù có lái phi thuyền cũng không thể bay lên kịp, chỉ có thể dựa vào hai chân.
“Đây là chiến sĩ biên phòng sao…” Nhìn những chiến sĩ phía dưới chỉ lo chạy trối chết, tan tác về một phía, Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, cảm thấy hơi thất vọng lại có chút nghi hoặc. Biên phòng này có thể dự tính được chuyện Cự Ma chính xác như thế, hệ thống điều tra mạnh mẽ, trong chiến tranh thì khéo léo từ những chỗ nhỏ nhặt. Thế thì vì sao biểu hiện của họ hiện tại lại có vẻ như không thể chịu mổi một kích như thế? Những binh lính này không hề có tâm huyết. Bọn họ có gì đó khác với những kẻ Khai Hoang bình thường trong Tường Lớn.
Cảm giác này giống như một bàn tiệc lớn đầy tinh xảo, được trang trí hoàn mĩ không chút khuyết điểm nào nhưng món chính lại bị thiu. Cái gọi là chiến tranh cuối cùng cũng chỉ là quyết đấu giữa người với người nhưng những binh lính Fate này ngoại trừ việc có thể thao tác pháo thì không thể nhìn ra một chút sự đoàn kết, tâm huyết hay sát khi mà một binh sĩ nên có!
Đỗ Địch An đột nhiên nghĩ tới chính bản thân mình. Chỉ trải qua huấn luyện ngắn ngủi mà đã được đưa lên chiến trường rồi trở thành một người lính.
Điều này có nghĩa là gì?
Đế quốc thiếu người!
Biên phòng thiếu người!
Mỗi năm chính chiến, mỗi lần chiến tranh nổ ra, hoặc ít hoặc nhiều thì cũng đều có thương vong. Mà trong nhân loại, để có thể bồi dưỡng ra một cao thủ cấp Khai Hoang cần không ít tài nguyên. Điều này đối với một Tường Lớn mà nói cũng còn có thể tiếp thụ được nhưng nếu như là Nội Hoang cao thủ, thâm chí là Chúa Tể thì cần một lượng tài nguyên vô cùng lớn để bồi dưỡng. Thế nhưng những cường giả như vậy ở biên phòng lại nhiều vô số kể và mỗi lần có chiến tranh thì đều chết đi vô cùng nhiều.
Với tình hình hiện tại của đế quốc thì cũng khó có thể duy trì được lượng tiêu hao lớn như vậy.
Cho nên binh lính biên phòng tuy nhiều nhưng binh không tinh. Những tinh binh chính thức được huấn luyện khắc nghiệt có lẽ chỉ chiến một bộ phận cực nhỏ. Dù sao thì muốn huấn luyện ra được một binh sĩ đạt tiêu chuẩn, có ý chí kiên cường cũng với một chi quân đội như vậy thì chỉ trong thới gian một hai năm ngắn ngủi sẽ tuyệt đối không làm được như vậy, có thể phải cần mất ba năm mài giũa. Mà những binh sĩ như vậy tiến vào chiến trường, có lẽ chỉ cần một cuộc chiến tranh thôi cũng sẽ tiêu đến gần như không còn!