← Quay lại trang sách

Chương 1378 Đường về

Gã thanh niên hét thảm lên, đau đớn mồ hôi vãi ra như tắm, kinh hãi nhìn Đỗ Địch An, lời nói của nhìn Đỗ Địch An khiến hắn vừa tức giận vừa sợ hãi, hắn ta gào lên: “Ngươi là một tên ác quỷ, một tên ác quỷ đê tiện bỉ ổi!”

“Gã sĩ quan huấn luyện của ngươi dạy ngươi dũng cảm mà chết, hi sinh cho tổ quốc, nhưng cha mẹ ngươi nuôi nấng ngươi bao nhiêu năm, ngươi lấy cái gì báo đáp? Những lời dạy dỗ của họ đối với ngươi, ngươi có nghe lời không? Ngươi thà rằng nghe lời một gã sĩ quan huấn luyện ngươi gặp ở giữa đường, cũng không nghe lời cha mẹ của mình, là ngươi đã giết bọn họ...” Đỗ Địch An nói tiếp, lời nói càng trở nên sắc bén, như kim châm đâm vào lỗ tai gã thanh niên.

Cùng lúc đó, ánh sáng vàng trong con ngươi của Đỗ Địch An lóe lên, hoàn toàn nắm vững cấu tạo cơ thể của gã thanh niên, ngón tay hóa thành lưỡi kiếm sắc bén Cát Liệt, đầu ngón tay bùng cháy, nướng xương lòng bàn tay của hắn, đâm liên tục vào dây thần kinh trên cánh tay của hắn, cơn đau kịch liệt khiến gã thanh niên hôn mê tại chỗ, nhưng bị cái tát của Đỗ Địch An đánh thức, lại nhanh chóng bất tỉnh ngay sau đó.

Đỗ Địch An liên tục đánh hắn tỉnh giấc và tra tấn bằng cả lời nói và thể xác.

Hai tiếng đồng hồ sau, Đỗ Địch An từ chỗ cỗ máy Cự Ma Cơ Giáp bị chém ra làm hai nhảy vào bên trong Cự Ma Cơ Giáp chỗ gã thanh niên ngồi điều khiển, trên mặt đất chỉ để lại dấu vết cháy xém, chính là xác của gã thanh niên.

Dù kiên trì bền bỉ, nhưng thể chất của gã thanh niên không cao, sức chịu đựng kém hơn hẳn những thú liệt giả quanh năm sống lang thang trong thành bên rìa sống chết. Điểm khác biệt duy nhất là, mặc dù những thú liệt giả trong thành tuy rằng có thể chịu đựng được đau đớn, nhưng niềm tin của họ rất dễ bị lung lay, bởi vì họ thường sống trong cảnh lưỡi dao dính máu, điều này cũng khiến họ phải trân trọng tính mạng, dùng sinh tử dễ uy hiếp, thậm chí không cần quá nhiều thủ đoạn để tra khảo.

Từ cái xác Cự Ma Cơ Giáp bị chém ra làm hai ờ bên cạnh, Đỗ Địch An vừa mò mẫm vừa “hỏi thăm” gã thanh niên, đã hoàn toàn nắm vững được cơ chế của cỗ máy Cự Ma Cơ Giáp cấp Hắc Tích này rồi.

“Khởi Động!”

Đỗ Địch An nhấn nút, giá đỡ dưới chiếc ghế kim loại co lại, kéo chiếc ghế trở lại khoang ngực của cỗ máy Cự Ma Cơ Giáp, các bàn phím ảo và thiết bị quan sát tập trung lại xung quanh.

“Vui lòng quét tròng đen mắt và đăng nhập vào cỗ máy số ai-o2187.” Trên đỉnh đầu vang lại có một giọng nói tổng hợp điện tử, nhưng đó là một giọng ngọt ngào tiếng Quan Thoại. Đỗ Địch An sớm đã có chuẩn bị, bàn tay vừa xoay, trong lòng bàn tay xuất hiện hai con mắt, nhấc lên di chuyển đến lỗ hổng quét tròng mắt.

“Quét tròng đen mắt đang thực hiện….”

“Quá trình quét đã hoàn thành…..”

“Đang đăng nhập vào……”

Một loạt giọng nói nối tiếp nhau vang lên, nói rất nhanh, sau mười giây, Đỗ Địch An đã đăng nhập thành công. Hắn ta thu lại đôi mắt của gã thanh niên, dùng lòng bàn tay nhào lên nhào xuống, nhanh chóng chỉnh đốn lại khuôn mặt của mình.

Ngón tay nhanh chóng gõ hai lần vào vai ảo bên cạnh, bên cạnh lộ ra một thanh nẹp nhỏ, bên trong có một khoảng rộng, đặt một số đồ dùng cá nhân. Đây là một tầng chứa nhỏ trong cỗ máy, thường được sử dụng để lưu trữ nước tinh khiết, lương khô, và các vật dụng cá nhân, như máy liên lạc cá nhân chẳng hạn.

Đỗ Địch An dường như biết rõ chuyện bên trong này như lòng bàn tay, từ bên trong lật ra một chiếc gương nhỏ, soi lấy soi để, phát hiện bản thân trông ra khá giống với dáng vẻ của gã thanh niên, nhưng khí chất thì lại có vẻ khác hẳn.

Gã thanh niên ấy khí chất ôn hòa hơn, có khí chất trượng phu của một quân nhân, nhưng tính tình lại hướng nội, ánh mắt sâu lắng, giống như một kẻ giết người trong đêm tối, thật sự không dễ dàng gây sự.

“Xem ra vẫn phải tôi luyện khí chất rồi.” Đỗ Địch An khẽ cau mày, đối với hắn ta mà nói cái thứ khí chất này, còn phiền phức hơn cả ngoại hình, ngoại hình chỉ cần chỉnh sửa xương và cơ mặt, là có thể bịa đặt ra được, đối với người có thể chất siêu phàm như hắn thì dễ như lật bàn bay, nhưng khí chất là thứ khắc sâu vào xương tủy, cần phải diễn một cách thật cẩn thận. Cũng may tuy rằng phiền phức, nhưng không phải là không thể điều chỉnh.

Nhắm mắt lại, Đỗ Địch An trong đầu suy nghĩ một chút, khi mở mắt ra lần nữa, vẻ mặt trở nên kiên định, lông mày rậm rạp, tràn đầy chính nghĩa.

Hắn soi gương một lần nữa, cảm thấy khá ổn rồi, liền đóng gương lại, nhảy ra khỏi cỗ máy, nâng hai cỗ máy ở bên cạnh lên, rồi ném sang hai nơi khác, thiết kế hiện trường lại một chút, để khỏi bị người khác nhìn thấy chỗ sơ hở.

Xử lý xong hiện trường, Đỗ Địch An quay lại vào trong Cự Ma Cơ Giáp, lái nó đi về phía nam.

Trên đường dọc bản đồ, Cự Ma Cơ Giáp lảo đảo lao đảo mà đi tới, đôi khi va vào ngọn đồi, đập cho ngọn đồi ra thành từng mảnh, làm xước lớp sơn đen trên bề mặt Cơ Giáp. Khi đi ngang qua khu rừng nhỏ, Đỗ Địch An lao vào, Cự Ma Cơ Giáp lâu lâu đụng phải cây đại thụ trong rừng, làm gãy cây đại thụ, nhưng cũng có rất nhiều cành và lá xanh cắm vào khe hở trên cỗ máy.