← Quay lại trang sách

Chương 1380 Thành trì

Hai người suốt dọc đường đi theo phía sau đội ngũ Cự Ma Cơ Giáp, Triệu Đại Bảo thấy Đỗ Địch An ít nói chuyện, cơ hồ tâm trạng có vẻ không tốt, nên tìm vài chuyện thú vị để trò chuyện với Đỗ Địch An, dần dần phá vỡ bầu không khí buồn tẻ. Sau nửa tiếng đồng hồ, đội ngũ Cự Ma Cơ Giáp đã đảo qua một dãy núi cao, cuối tầm mắt, đột nhiên nhìn thấy một đồng bằng đất trống, và ở tại cuối dãy đồng bằng, dưới ánh sáng cầu vồng, là một bức tường thành uy nga khổng lồ cao chót vót.

“Bức Tường Lớn...” Đỗ Địch An khẽ nhìn chằm chằm, vào bức thành khổng lồ hùng vĩ ấy, nhưng phát hiện bức Tường Lớn này tuy rằng uy nghiêm và tráng lệ, nhưng hoàn toàn khác với bức Tường Lớn trong Đế Quốc, chiều cao chỉ chừng hai ba trăm mét, bề mặt của bức Tường Lớn lồi lõm, mà còn lồi ra mấy cái hình đầu quái thú rất gớm ghiếc, có đầu rồng, đầu báo, đầu sư tử, thoạt nhìn, những đầu quái vật này sống động như thật được gắn trên một bức Tường Lớn, đối với những con thú có trí lực thấp, đủ sức để uy hiếp chúng.

Ngoài ra, trên Tường Lớn còn có tháp pháo, tháp tên, phong hỏa đài, có chút trông giống như một thành trì trong thời kỳ Hoa Hạ cổ đại!

“Đây là nơi bọn họ sinh sống...” Đỗ Địch An ánh mắt lóe lên, từ chỗ Tô Minh hắn sớm đã biết được thân phận của bọn họ, con dân của đất nước Hoa Hạ cổ đại. Bọn họ mang cùng một dòng máu, nơi đây đại đa số đều là những gương mặt hậu duệ Á Đông Đông Phương, bảo lưu được nguồn dòng chảy lâu đời cảu Bách Gia Tính Thị, điều này cho thấy nền văn minh nơi đây chưa bị đứt đoạn, truyền thống chưa bị mai một, cơ nghiệp của một quốc gia cổ kính duy nhất có từ ngàn đời của năm xưa., dưới cơn đại tai họa, vẫn sừng sững hiên ngang kiên cường!

“Phía nam của Đế Quốc là Hoa Hạ, vị trí của Đế Quốc, quả nhiên là hướng nước Nga thời đại cũ.” Đỗ Địch An nói thầm trong lòng, đột nhiên, hắn nghĩ đến kiến trúc mà mình nhìn thấy trong bức Tường Lớn của Đông Phương Hỏa Long Dị Tộc, phong cách cổ xưa, toàn là phong cách kiến trúc cổ kính phương Đông, chẳng lẽ đó là thế lực của Hoa Hạ sao?

Cả đội đi vào vùng đồng bằng, đến trước tòa thành trì cổ, mặt sau của cỗ máy Cự Ma Cơ Giáp đi hàng đầu tách ra, phóng ra một ngọn lửa làm tín hiệu, phát nổ trong không khí, với ánh sáng rực rỡ. Vài phút sau, tiếng trống vang dội tùng tùng khắp thành trì.

Ngọn lửa bùng lên từ lòng bàn chân của cỗ máy Cự Ma Cơ Giáp đi hàng đầu, đẩy cỗ máy Cự Ma Cơ Giáp bay vào thành trì.

Những cỗ máy còn lại theo sát phía sau.

Tay Đỗ Địch An lập tức nhấn bàn phím, đợi những cỗ máy phía trước cất cánh, sau đó mới cất cánh theo sau.

“Trong tòa thành trì này lại không có lập ra cổng ra vào, may mà mấy cỗ máy có thể bay trong thời gian ngắn, nếu như người bên trong muốn đi ra ngoài, hẳn là có phương tiện di chuyển khác.” Đỗ Địch An thầm nói trong lòng.

Khi bay qua thành trì, lúc hai mắt nhìn quanh, Đỗ Địch An mới phát hiện lối đi phía trên của thành trì này, rộng như bãi đậu máy bay! Có rất nhiều cỗ máy đang đậu trên đó, cũng như xe bọc thép để vận chuyển cỗ máy, phương tiện vận tải, v.v.,

ngoài ra còn có máy bay chiến đấu nhỏ và máy bay chở khách!

Đỗ Địch An hơi kinh ngạc, trong con ngươi lóe lên một tia sáng vàng, ánh mắt xuyên thấu mặt đất phía trên thành trì, chỉ thấy độ dày của thành trì là bốn mươi đến năm mươi mét! Ở hậu phương của thành trì, một số lượng lớn các cột đá được xây dựng, để chống đỡ các bệ cao cả chục tầng, mỗi tầng cao hai mươi mét! Trong các bệ cao này có chứa rất nhiều vũ khí, thuốc súng nhiên liệu và những thứ khác, ngoài ra còn có rất nhiều máy tính và màn hình giám sát.

Đỗ Địch An ngoài sự kinh ngạc, đột nhiên phát hiện, điểm khác biệt lớn nhất giữa thành trì này và Tường Lớn không phải là vấn đề chiều cao, mà là vấn đề xây dựng.

Tường Lớn là một bức tường cao chót vót, trần trụi, từ trong ra ngoài vô cùng nhẵn nhụi, rất khó gắn kết. Nhưng thành trì này được xây dựng nhân tạo, có thể ẩn chứa rất nhiều thiết bị, mỗi thiết kế, đều được chuẩn bị cho chiến tranh và phòng thủ!

“Tường Lớn là do Hoang Thần tạo ra, đây do loài người tạo nên, không biết ở đây có Tường Lớn không, có Hoang Thần không...” Đỗ Địch An cảm thấy hơi tiếc, vì lúc nãy tra hỏi Tô Minh, thời gian cấp bách. đã quên hỏi chuyện về Hoang Thần.

Có một số bí mật được che đậy trong Đế Quốc, nhưng đứng bên ngoài Đế Quốc, có lẽ có thể dễ dàng có được câu trả lời.

“Tuy nhiên, sau này sẽ có cơ hội, chỉ cần thuận lợi lẻn vào….” Đỗ Địch An tự an ủi trong lòng, từ từ bình tĩnh trở lại.

Hắn ta bám theo những Cự Ma Cơ Giáp khác và tiếp đất, bánh răng nhô ra dưới chân của các cỗ máy, trượt xuống đường ray đến nơi dừng đậu của cỗ mày. Mà những cỗ máy Cự Ma Cơ Giáp trên tay mang theo những binh lính trong những tấm lưới lớn, đã đi vào một khu vực tập trung các container, nơi đó có một ngọn tháp treo khẩu súng máy, khi những cỗ máy Cự Ma Cơ Giáp này nâng lưới lên trên một chiếc container, tháp súng máy tháp bắn ra một lúc nhiều ánh sáng lấp lánh.

Những binh lính trong tấm lưới lớn dường như đã ý thức được nguy hiểm, vùng vẫy dữ dội, nhưng vẫn bị ánh sáng đánh trúng, cơ thể họ lập tức mềm đi.