← Quay lại trang sách

Chương 1382 Kiểm tra ma ngân (2)

“Mức độ bức xạ đạt 8,26%...” Người phụ nữ mặt tròn nhìn số liệu hiển thị trên mặt sau của thiết bị, hơi cau mày, nói với Đỗ Địch An: “Thượng Quan, chỉ số bức xạ cơ thể của ngươi đã gần đến điểm giới hạn rồi, cần phải xử lý để được hạ xuống, vui lòng điền vào mẫu giấy này, để đăng ký phẫu thuật.”

Đỗ Địch An cau mày, có chút không vui, trong lòng lại thờ phào phần nào, khi tra tấn lấy thông tin từ Tô Minh, hắn ta đã hỏi rất nhiều về vấn đề mà hắn ta có thể gặp phải khi lẻn vào, Tô Minh đã sớm giải thích về thiết bị kiểm trắc này rồi, mỗi một thợ máy sau khi về đến thành trì đều phải kiểm trắc thể chất, việc kiểm tra giá trị bức xạ này chỉ là bước đầu tiên, còn có kiểm tra ma ngân, kiểm tra bệnh tật, v. để ngăn chặn Ma Tộc trà trộn vào những người thợ máy, hoặc những người thợ máy vô tình lây nhiễm phải bệnh lạ kỳ quái trong lúc chiến đấu ở bên ngoài, đem về trong thành trì.

“Xem ra đúng như nàng ấy nói, chỉ có thể phát hiện mức độ bức xạ, cũng may mức bức xạ trong cơ thể ta thật sự không nhiều, không giống như những Thú Liệt Giả khác, có lẽ do nguyên do thân thể của ta đến từ thời đại cũ...” Đỗ Địch An trong lòng thầm nói, theo lý mà nói những năm đầu hắn ta đã là Thú Liệt Giả, lại bị Cát Liệt Giả giam giữ trong hang động, chỉ với hai điều này đã đủ để bức xạ trong người hắn tăng cao ngất ngưởng, nhưng thực chất lại không có.

Sở dĩ hắn ta dám đến để làm kiểm trắc, là vì toàn thân trên người hắn, không có bớt đen hoặc các mô tích tụ do nhiễm phóng xạ trên khắp cơ thể, khi mức bức xạ đạt đến giới hạn mười phần trăm, trên bộ phận nào đó của cơ thể sẽ xuất hiện những bớt đen với mức độ khác nhau, giống như bướu thịt thối rữa, cũng có một số có hàm lượng bức xạ khoảng bảy tám phần trăm, sẽ xuất hiện đột biến, ví dụ như một phụ nữ hay tiếp đón khách tị nạn trong quán rượu, cơ thể tuy rằng giống như một người bình thường vậy, nhưng các bộ phận riêng tư đã thối rữa ra.

Đỗ Địch An quay đầu lại liếc nhìn Triệu Đại Bảo ở thiết bị bên kia, chỉ nghe cô nàng nữ quân sĩ khí hái hiên ngang mặt nở nụ cười: “Hàm lượng bức xạ ba chấm sáu mươi bảy phần trăm, tuy rằng có tí cao, nhưng vẫn là ở trong phạm vi kiểm soát”

Triệu Đại Bảo thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Đỗ Địch An, thấy cô gái mặt tròn lấy ra mẫu đơn trong tay, không khỏi sắc mặt thay đổi, “Lão Tô, hàm lượng bức xạ của ngươi vượt quá tiêu chuẩn rồi à?”

Đỗ Địch An thở dài: “Trước đó bỏ chạy, có mở cỗ máy ra một lần, đoán chừng lúc đó hít vào không ít.”

Triệu Đại Bảo giật mình, muốn hỏi kỹ, nhưng lại nghĩ đến việc nơi này không thích hợp, cho nên lập tức kìm lại.

Nếu hàm lượng bức xạ vượt quá năm phần trăm, thì cần phải tiến hành điều trị giảm mức bức xạ, ví dụ như hàm lượng bức xạ của Đỗ Địch An đã gần tới điểm giới hạn, phải tiến hành phẫu thuật, nếu không thì không ai biết phóng xạ sẽ gây ra đột biến ở bộ phận nào, một đột biến nho nhỏ này, cũng đủ để phá hủy một thợ máy được đào tạo kỹ càng tỉ mỉ.

Đỗ Địch An cầm bút lên, điền vào biểu mẫu, trong biểu mẫu có thể hẹn thời gian phẫu thuật của mình, bất kỳ ngày nào trong vòng một tháng, hắn ta chọn đại một ngày ngẫu nhiên, hai mươi ngày sau.

“Xong rồi, mời đến đây làm bài kiểm trắc thứ hai.” Cô gái mặt tròn cất biểu mẫu đi, đăng ký thân phận của Đỗ Địch An xong, dắt Đỗ Địch An đến với thiết bị thứ hai.

Thiết bị này như một cỗ quan tài, cô gái mặt tròn mở thiết bị ra, quay sang nói với Đỗ Địch An: “Mời.”

Đỗ Địch An liếc nhìn sang Triệu Đại Bảo một cái, thấy hắn đã nằm vào rồi, lập tức không chút do dự, mà nằm xuống thiết bị này.

“Nếu phát hiện ra dấu vết của ma ngân, điện áp tích tụ trong thứ này, sẽ được giải phóng ngay lập tức...” Đỗ Địch An thầm nói trong lòng, mặc dù đã nắm chắc chắn, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Khi thiết bị đóng lại, Đỗ Địch An nhìn thấy một làn sóng ánh sáng màu xanh lam, phủ lên trên người mình, quét từ đầu đến cuối, lặp đi lặp lại.

Vài phút sau, thiết bị mở ra.

Đỗ Địch An thở phào, ngồi dậy.

Cô gái mặt tròn cười ngọt ngào, nói: “Thượng quan, mời qua bên này.”

Đỗ Địch An nghe lời đứng dậy, đi theo nàng sang một phòng khác, nơi xét nghiệm bệnh tật.

“Trên người ta không có dấu hiệu của ma ngân, thứ này thật sự không thể kiểm trắc phát hiện ra được...” Đỗ Địch An thầm nói trong lòng, hắn khác với những chiến sĩ ma ngân khác, Phi Nguyệt đã cải biến thân thể của hắn, Hồn Trùng Cát Liệt Giả trong cơ thể hắn ta đã không còn, đã bị cơ thể hắn ta bị nuốt chửng, biến thành một phần của chuỗi gen, và những Hồn Trùng Quy Giáp Giả khi hợp nhất, cũng bị nuốt trực tiếp, chứ không phải xâm chiếm cơ thể, do đó, trên người hắn không có nửa cái ma tổ, cũng không có dấu vết ma ngân gì, nếu cởi hết quần áo ra, thân thể của hắn không khác gì người thường, ngoại trừ da thịt khỏe hơn, không có vết sẹo nào.

Những vết sẹo do những gian khổ mà hắn ta phải chịu đựng trong ngục giam Bụi Gai trong những năm đầu đời, đã biến mất từ lâu, làn da của hắn ta đã có một diện mạo mới, đó là tác dụng nhờ vào sức sống mạnh mẽ của gen Hoang Thần đem lại.