Chương 1384 Có tin (2)
Đỗ Địch An gật gật đầu, Nhược Huyết Trùng được bọn họ nuôi dưỡng nên trong cơ thể không có virus nữa, nó không hút máu của hắn nên kết quả bình thường là chuyện được nhiên.
Tầm mười phút sau, Đỗ Địch An và Triệu Đại Bảo cầm báo cáo sức khỏe của mình rời khỏi trung tâm cách ly dịch bệnh.
“Ta bị cảm, may mà vẫn chưa bị nhiễm cái thứ gì đó của Ma Tộc.” Triệu Đại Bảo vỗ ngực, nói như kiểu hắn vẫn chưa hết sợ vậy: “Lúc nhìn bác sĩ cau mày mà tôi còn tưởng tôi bị sao nghiêm trọng lắm rồi cơ.”
Đỗ Địch An nhìn báo cáo xét nghiệm của mình, ngoài chức năng của tim, phổi không được khỏe lắm, cần phải rèn luyện thêm ra thì những chỉ tiêu khác đều đạt, coi như là tạm thời lẻn vào thành công rồi. Chỉ là báo cáo sức khỏe của hắn sẽ được lưu vào hệ thống máy tính, nếu so sánh với báo cáo sức khỏe của Tô Minh thì sẽ phát hiện ra nhóm máu của bọn họ khác nhau, các chỉ tiêu khác của cơ thể cũng khác nhau khá nhiều. Nếu như để ý kỹ thì sẽ phát hiện ra họ không phải một người.
Nhưng mà Tô Minh đã nói rồi, báo cáo sức khỏe của thợ máy bọn họ là tài liệu cấp a, chỉ có những người chuyên quản lý mới có tư cách xem thôi, bình thường thì những người khác sẽ không để ý kĩ vậy đâu. Dù sao thì thợ máy nhiều vậy, ai mà nhớ báo cáo sức khỏe lúc trước của bọn họ có số liệu thế nào chứ, chỉ cần đạt là được rồi.
“Cho dù thế nào thì vẫn có nguy cơ bị tố cáo, bắt buộc phải tìm được thân phận mới nhanh nhất có thể. Đầu tiên phải làm quen với nơi này trước đã.” Đỗ Địch An nghĩ thầm.
“Ngươi không sao chứ?” Triệu Đại Bảo thấy Đỗ Địch An không trả lời nên huých nhẹ vào vai hắn một cái.”Có phải là sức khỏe có vấn đề gì không? Nếu như nghĩ cái nào đó là sai thì phải đi khám kịp thời nhé. Kiểm tra sức khỏe ở đây chưa chắc đã kiểm tra ra hết đâu. Lúc trước có một người xui xẻo bị một con côn trùng kỳ lạ bay ra từ ống bài khí của máy chui vào trong cổ hắn. Hắn nói cảm giác như cổ mình bị con côn trùng cắn vậy, nhưng bên trong máy sạch như thế, sao mà bị côn trùng cắn được chứ?”
“Sau đó báo cáo sức khỏe cũng không thấy gì cả, khoảng một thời gian ngắn sau đó, hắn cảm giác mình không được khỏe lắm nên đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện ra bệnh, hơn nữa còn là bệnh không thể chữa được ấy. Cuối cùng chỉ có thể đưa đến nơi hỏa táng để tiêu hủy thi thể thôi, nghe nói lúc đó trong cơ thể hắn đầy trứng côn trùng, nhổ một ngụm nước bọt ra thôi cũng đầy trứng màu trắng, buồn nôn lắm.”
Đỗ Địch An thấy lạnh cả sống lưng, nói bừa: “Nếu kết quả kiểm tra sức khỏe ở đây mà còn không thấy được gì thì ở những chỗ khác cũng không kiểm tra ra được rồi.”
“Vậy thì chưa chắc đâu, tuy các khâu kiểm tra ở đây rất nghiêm ngặt, thiết bị cao cấp nhưng nếu thực sự thấy có vấn đề gì thì nên đến viện nghiên cứu Thánh để kiểm tra, chỉ là sẽ phí sẽ hơi cao thôi.” Triệu Đại Bảo nói.
“Thế có nghĩa là không mong chờ gì được nữa đúng không?” Đỗ Địch An cũng thầm lưu ý chuyện này, hắn đưa tay lên chỉ vào mặt mình: “Ngươi quên là ta cần tiền à?”
Mặt Triệu Đại Bảo hơi biến sắc, hắn nói: “Ngươi thực sự thấy mình không được khỏe à?”
“Không, ngươi không thấy báo cáo sức khỏe của ta còn ổn hơn ngươi à, ta chưa bao giờ rời khỏi máy cũng không có cảm giác bị muỗi đốt muỗi cắn gì cả, không thể có côn trùng bay vào trong máy rồi ký sinh lên người ta được.” Đỗ Địch An nhún vai.
Triệu Đại Bảo nhìn hắn rất nghiêm túc: “Ngươi không lừa ta đó chứ?”
“Lừa ngươi thì ta là cún.” Đỗ Địch An cũng nhìn hắn rất nghiêm túc, nghiêm túc vô cùng, chỉ sợ người anh em tên Tô Minh này sẽ âm thầm tìm thiết bị kiểm tra sức khỏe cao cấp nào đấy để giúp mình kiểm tra sức khỏe.
Triệu Đại Bảo thở phào một hơi: “Thế là tốt rồi. Cho dù thế nào thì tính mạng mới là thứ quan trọng nhất, tiền hay mấy thứ gì khác sau này kiếm cũng được mà, cùng lắm thì làm thêm vài nhiệm vụ là được.”
Đỗ Địch An gật đầu. Lúc này, hai người họ đi đến trước một chiếc máy bay trực thăng nhỏ. Người trên máy bay thấy cách ăn mặc của hai người bọn họ nên vẫy tay chào họ.
“Ba người ngồi vừa đủ luôn, đi thôi.” Người trung niên trên máy bay kia cũng là một thợ máy, kiểm tra sức khỏe trước hai người bọn Đỗ Địch An nên ở đây đợi từ trước.
Đỗ Địch An và Triệu Đại Bảo lên xe ngồi, máy bay trực thăng khởi động, máy bay từ từ bay lên không trung.
Có người ngoài ở đây nên Triệu Đại Bảo không nói huyện riêng với Đỗ Địch An nữa mà chỉ nói với người kia vài câu về nhiệm vụ lần này, trong đó không tránh được mấy câu mắng nhiếc bọn Ma Tộc khốn nạn.
Đỗ Địch An nhìn phong cảnh bên ngoài máy bay, nơi này trống rỗng vô cùng, rất ít người. Bởi vì nơi này ở ngoài rìa thành, một khi có chiến tranh thì nơi này sẽ xây dựng quân đội, không hợp để khai thác, làm thành một con đường phồn hoa. Bọn họ phải về nhà, về tổng bộ quân đội, còn cần ngồi nửa tiếng trên máy bay, vượt qua khoảng cách hàng trăm dặm nữa.
“Tít tít.”
Đột nhiên có một tiếng động nhỏ phát ra ở chỗ cổ tay.
Đỗ Địch An hơi giật mình, cúi đầu xuống nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, trên đó có một dòng tin.
“Em gái ngươi gọi đến à?” Triệu Đại Bảo dừng cuộc trò chuyện người người trung niên kia lại, tự dưng quay ra nhìn.