← Quay lại trang sách

Chương 1386 Thần Khoa học kỹ thuật (2)

“Nếu như khoa học kỹ thuật của thời đại cũ không bị cắt đứt, nếu được truyền lại thì trải qua hơn hơn ba trăm năm phát triển, quả thực có khả năng đạt tới trình độ như vậy, thậm chí còn vượt xa rất rất nhiều...” Ánh mắt Đỗ Địch An lóe lên, cảm giác máu trong cơ thể hơi sôi trào. Khoa học kỹ thuật nơi này cao hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, thảo nào có thể chế tạo ra được cỗ máy chiến tranh khổng lồ như cơ giáp Cự Ma như thế!

Một lát sau, máy bay trực thăng đậu trên một nóc tòa nhà sắt thép.

Đỗ Địch An và Triệu Đại Bảo nhanh chóng xuống máy bay. Đỗ Địch An cố ý luống cuống, bị sảy chân, ngã xuống, vô cùng chật vật. Triệu Đại Bảo bị dọa giật mình, vội vàng chạy đến nâng hắn dậy: “Ngươi không sao chứ?”

“Đừng lo, mau đưa ta tới bệnh viện An Hải.” Đỗ Địch An cắn răng, làm ra vẻ nhịn đau.

Triệu Đại Bảo thấy mặt hắn đỏ lên, cũng không thuyết phục nhiều, lập tức đỡ hắn nhanh chóng bước đi.

Đỗ Địch An mặc cho Triệu Đại Bảo dẫn đường, đi thang máy từ bên hông tòa nhà sắt thép. Hắn hành động bất tiện, Triệu Đại Bảo nhấn tầng trệt, đi thẳng tới thang máy tầng trệt của tàu đệm từ.

Chờ ra khỏi thang máy, Triệu Đại Bảo nâng Đỗ Địch An đi ngoằn ngoèo, đi tới một chỗ dọc theo bên gian triển lãm để đợi.

Một lát sau, tiếng rít truyền tới từ một nơi rất nhanh. Bốn năm giây sau khi âm thanh truyền tới mới nhìn thấy một đoàn tàu đệm từ màu trắng bạc theo đường ray vọt tới, sau đó dừng lại ngay bên cạnh gian triển lãm. Hai cửa xe mở ra, từ trong một toa có không ít người đi xuống, một toa khác để đi vào. Triệu Đại Bảo đỡ Đỗ Địch An đi vào, chỉ thấy trong toa có không ít chỗ trống.

Triệu Đại Bảo đỡ Đỗ Địch An ngồi lên ghế, thắt đai an toàn, lại thấy Đỗ Địch An dáng vẻ tay chân không tiện, cũng giúp hắn thắt đai an toàn vào.

“Cảm ơn.” Đỗ Địch An thấp giọng nói.

Triệu Đại Bảo cười nói: “Cảm ơn cái gì, ngươi đừng vội, rất nhanh là đến rồi.” Nói xong, hắn hướng đồng hồ vào ống kính ở giữa đai an toàn, kêu bíp một tiếng.

Đỗ Địch An chú ý tới, trong xe có không ít thợ máy giống như bọn họ, sau khi thắt đai an toàn cũng làm động tác tương tự, lập tức học theo giơ tay lên dùng đồng hồ quét qua đai an toàn.

Không bao lâu, đoàn tàu đệm từ khởi động, chỉ trong vài giây, nó tăng tốc lên hàng trăm dặm, gào thét lao đi. Cảnh vật bên ngoài cửa sổ trong nháy mắt trở nên rực rỡ. Lúc đến khúc đường ray ngoằn ngoèo, đoàn tàu đệm từ cũng uốn lượng theo, lật trên lộn dưới, giống như đi tàu lượn siêu tốc trong công viên trò chơi, nhưng trọng lực bên trong toa vẫn không thay đổi. Lúc đoàn tàu lật xuống, người ở trong toa không hề có cảm giác mình bị lộn người, trừ khi là nhìn cảnh vật bên ngoài mới biết được.

Đoàn tàu chạy ngang qua từng tòa nhà sắt thép, dừng lại, lại khởi động. Nửa giờ sau, nó đi tới trước một tòa nhà sắt thép, Triệu Đại Bảo ấn mở nút đai an toàn, dẫn Đỗ Địch An xuống tàu.

Sau khi đi tới tòa nhà sắt thép, hai người đi thang máy xuống tầng dưới cùng của tòa nhà, ở đây lại có đường ray ngầm.

“Những trạm đỗ tàu này, mỗi tầng đều có phòng nghỉ và chỗ giải trí, quá xa hoa.” Đỗ Dịch An nhân lúc Triệu Đại Bảo không chú ý thì dùng thấu thị quét qua cả tòa nhà, không khỏi sợ hãi thán phục. Hắn cảm giác dường như mình đã đi tới thủ đô khoa học và công nghệ, thế giới tương lai.

Bỗng nhiên, hắn nghĩ đến một vấn đề, khoa học kỹ thuật nơi này cao đến mức như vậy, hẳn là đã sớm chế tạo được vũ khí hạt nhân rồi, thậm chí có thể chết tạo các loại vũ khí như súng laser với số lượng lớn, nhưng vì sao ở đây vẫn còn dấu vết của ma vật? Vì sao vẫn cần phải xây dựng thành trì hung ác như vậy để ứng phó với ma vật?

Dưới sự dẫn dắt của Triệu Đại Bảo, Đỗ Địch An tiến vào nơi hiện đại hóa này, không, nói chính xác là vùng nội địa của một đại đô thị tương lai, khi đoàn tàu chạy từ bên dưới ra khỏi mặt đất, Đỗ Địch An có cảm giác như cưỡi cổ máy thời gian trở về thời xa xưa, những tòa nhà hình hộp quen thuộc, đèn giao thông, đường xá,.. mọi thứ đều đang chiếu lại hình bóng của nền văn minh thời đại cũ.

“Đây là nơi trú ẩn của những người còn sống sót cuối cùng trong thời đại cũ?” Đỗ Địch An kinh ngạc nhìn, bỗng nhiên có cảm giác vui mừng và thương cảm khó hiểu, cha đã giao Chip siêu cấp lại cho hắn, hắn không hiểu sao mình lại xuất hiện trong một Tường Lớn của Đế quốc Thần La, ở nơi đó trải qua biết bao gian nan, nếu như ngay từ đầu hắn thức tỉnh là ở nơi đây, liệu mười năm này có phải hắn sẽ sống thật hạnh phúc hay không?

Hắn thất thần suy nghĩ trong chốc lát, rất nhanh sau đã lắc đầu, thầm nghĩ rằng, cho dù có thức tỉnh lại ở nơi này, cuộc sống có thoải mái gấp trăm lần thì đã sao? Cuộc sống này của hắn nếu không gặp được nàng ấy, vậy thì mọi thứ còn ý nghĩa gì nữa?

Một lát sau, Triệu Đại Bảo dẫn Đỗ Địch An đến trước một bệnh viện tráng lệ, vì sao lại là nói tráng lệ, bởi vì bệnh viện này giống như một toà học viện cao cấp, phía trước bệnh viện dựng một tấm bia đá Thần khoa học kỹ thuật cao mười mét, có khuôn viên, có cỏ, có hồ bơi và có cả rừng chim tuyệt đẹp, mà cổng lớn của bệnh viện khí khái bất phàm, người đi đường vội vã, nhưng lại rất có trật tự, chỉ là có mùi thuốc nhàn nhạt từ bên trong bay ra làm cho Đỗ Địch An phải nhíu mày.