← Quay lại trang sách

Chương 1387 Liên bang

Triệu Đại Bảo kéo Đỗ Địch An đi vào bệnh viện, đi thang máy tới quầy lễ tân tầng hai mươi bốn, “Chúng ta là người nhà của Tô Minh Châu, nàng ấy ở phòng phẫu thuật nào?”

“Xin vui lòng xuất trình giấy tờ tùy thân của các vị.” Y tá lễ tân nói với một khuôn mặt không chút thay đổi.

Đỗ Địch An đưa chiếc đồng hồ đeo tay ra, nó không chỉ là công cụ thông tin liên lạc mà bên trong còn có rất nhiều thông tin liên quan đến hắn, tương đương với một tấm danh thiếp thân phận.

Y tá lễ tân dùng một dụng cụ quét qua đồng hồ đeo tay, trong máy tính liền bật lên thông tin thân phận của Đỗ Địch An, nàng nhìn thoáng qua, sắc mặt bất ngờ thay đổi, giật mình nhìn Đỗ Địch An, vội vàng nói: “Thì ra là Thợ máy đại nhân, xin chào, em gái Tô Minh Châu của ngươi ở phòng C8, xin mời theo ta.” Nói xong, y tá từ trong quầy lễ tân đi ra rồi tự dẫn đường cho Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An vừa đi vừa hỏi: “Ca phẫu thuật của em gái ta đã bắt đầu chưa?”

Y tá lắc đầu: “Chưa ạ, do gia đình không có ai đến, tiền cũng không đóng, vậy nên tạm thời vẫn đang tịnh dưỡng.”

Đỗ Địch An giận tím mặt: “Không phải tình huống nguy cấp sao, tại sao không phẫu thuật trước?”

“Đây là quy định, xin đại nhân thứ tội.” Y tá nơm nớp lo sợ nói.

Đỗ Địch An vẻ mặt cực kỳ tức giận, đi theo nàng đến phòng C8, đẩy cửa ra thì nhìn thấy trong phòng này có bốn giường bệnh, mà giường bệnh nơi đây đều có lồng bọc kim loại, ngăn cách với các giường bệnh khác, trông có vẻ khá cao cấp, nhưng Đỗ Địch An lại làm như không thấy, tức giận nói: “Tại sao không phải là phòng bệnh đơn?”

“Việc này, đại nhân à, tiền thuốc men của em gái ngươi không có nộp, cho nên là…” Y tá lộ ra vẻ mặt khó xử, mất hết thiện cảm với Đỗ Địch An, trong lòng âm thầm khinh bỉ, nghĩ thầm giả vờ tức giận cái gì chứ, đường đường là một Thợ máy nhưng lại không trả tiền thuốc cho em gái mình, lại còn đổ tội cho ta!

Đỗ Địch An nắm chặt tay lại, dưới sự dẫn đường của y tá, đi tới trước giường bệnh có một tấm kim loại màu trắng, chỉ thấy y tá ấn tấm lồng kim loại, bên trong hiện ra một thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, trên người mặc bộ quần áo bệnh nhân, nhìn độ chừng mười bảy mười tám tuổi.

“Anh à?” Thiếu nữ nhìn thấy khuôn mặt bên ngoài lồng kim loại, không khỏi kinh ngạc, lập tức vui mừng nói: “Anh đến rồi!”

Trong lòng Đỗ Địch An hơi xúc động, đột nhiên nhớ đến chị gái của mình, hắn hít một hơi thật sâu, tiến đến nắm lấy tay nàng nói: “Yên tâm đi, ta đến rồi, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh ung thư phổi của ngươi.”

Lúc trước khi bước vào phòng bệnh, hắn nhân lúc y tá và Triệu Đại Bảo không để ý đến, hắn dùng thấu thị quét qua tình hình trong phòng bệnh, ba cái giường còn lại là hai người già và một người phụ nữ trung niên, chỉ có thiếu nữ này vừa đúng tuổi em gái hắn, cho nên là đã chắc chắn được thân phận, hắn cũng đã nhân cơ hội nhìn thấu qua cơ thể nàng, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra, em gái của Tô Minh này mắc bệnh ung thư phổi, tế bào ung thư trong phổi đã di căn ra không nhỏ, hơn nữa, có dấu vết bị cắt bỏ, chắc chắn lúc trước đã từng phẫu thuật, chỉ là không thể loại trừ hoàn toàn tế bào ung thư, lại để nó di căn thêm lần nữa.

Nói chung, phụ nữ có nguy cơ mắc ung thư phổi rất thấp, dù sao họ cũng không thích hút thuốc giống như đàn ông, huống chi là một thiếu nữ trẻ đẹp như này.

Trong lòng Đỗ Địch An mặc dù có nghi ngờ, nhưng rất nhanh đã nghĩ đến, có thể là nguyên nhân hoàn cảnh, cái này thì phải tìm hiểu kỹ hơn mới biết được.

Tô Minh Châu nghe được lời nói của hắn, khẽ cắn môi, thấp giọng nói: “Anh trai, ta lại gây thêm phiền phức cho ngươi rồi.”

Đỗ Địch An xoa đầu nàng: “Đồ ngốc, phiền phức gì chứ, ngay cả Ma tộc ta cũng từng giết qua, còn không thể đánh bại được chút bệnh nhỏ trong cơ thể ngươi sao?”

Tô Minh Châu nghe vậy, lộ ra một nụ cười: “Ta biết, ngươi đừng lo lắng, tình hình lần này không tệ như vậy đâu, ta còn có thể cứu được.”

Đỗ Địch An mỉm cười, nhưng lại không nói thêm gì với nàng, để tránh lộ ra sơ hở, xoay người sang hỏi y tá: “Chi phí phẫu thuật mất bao nhiêu?”

“Con số chính xác ta cũng không biết, tuy nhiên em gái của ngươi bị ung thư phổi, chi phí phẫu thuật thông thường đều từ hai trăm ngàn tiền liên bang.” Y tá vội vàng nói.

Đỗ Địch An nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống.

“Trước tiên cứ phẫu thuật đi, số tiền này ta sẽ gom góp đưa ngươi.” Lúc này, Triệu Đại Bảo bên cạnh nói: “Tiền của ngươi vừa trả nợ, chờ tháng sau có lương rồi mới trả cho ta.”

Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, biết hắn nói như vậy, không phải thật sự muốn mình trả lại tiền, mà là sợ tổn thương đến lòng tự trọng của mình, cho mình bậc thang, vị Tô Minh này mặc dù chết rồi, nhưng hắn lại có một người anh em quá tốt. Nhưng mà, hắn lại cảm thấy không cần thiết phải như vậy, cho dù Triệu Đại Bảo không cho hắn mặt mũi, hắn cũng có thể quỳ xuống cầu xin tiền bạc để chữa bệnh cho em gái mình, trước thời khắc sinh tử, mặt mũi đáng giá được mấy đồng?

“Cảm ơn rất nhiều.” Đỗ Địch An vỗ vỗ vai hắn, trong lòng lại thầm nghĩ, Tô Minh này chắc chắn là một người rất sĩ diện, nếu không đã không để cho anh em của mình phải chiếu cố mặt mũi đến thế.