Chương 1405 Không thể khiêu khích
“Bọn hắn vì sao lại được gọi là Thập Hoang giả?” Ánh mắt Đỗ Địch An từ trên thi thể dời đi, nhìn đường quốc lộ vùng ngoại ô bên ngoài cửa sổ, hỏi Rocco.
Rocco khẽ bịt mũi, mày nhăn lại, dường như cách cửa sổ xe cũng vẫn ngửi thấy mùi hôi nào đó, thấy Đỗ Địch An hỏi, hắn không chút giấu giếm sự ghét bỏ và chán ghét của mình, nói: “Những thứ này giống như chuột, nơi nơi tìm kiếm thức ăn, bất kể là thứ gì cũng ăn được, cho nên gọi bọn hắn là Thập Hoang giả, trên người bọn hắn tất cả đều là vi khuẩn, virus, Đỗ tiên sinh ngàn vạn lần không thể tới gần, nhiễm phải virus thì cho dù chiến sĩ Ma tộc như Đỗ tiên sinh đây đều chưa chắc có thể chống cự được, hơn nữa những thứ này cho dù giết cũng không bao giờ giết hết được, giết chết một nhóm lại sẽ xuất hiện thêm một nhóm.”
Nghe thấy lời hắn nói, lông mày Đỗ Địch An không khỏi nhăn lại, hắn để ý tới hai lần liên tục Rocco đều dùng “những thứ này” để gọi những Thập Hoang giả này, đây vốn nên đều là đồng loại của hắn, hơn nữa nghe ý này, Thập Hoang giả chỉ là người bị nhiễm bức xạ hạt nhân nghiêm trọng mà thôi, tầng lớp tinh anh nội thành giống như Rocco và người trung niên mặc áo đuôi tôm gặp được trước đó, chỉ biết là những Thập Hoang giả này cái gì đều ăn, nhưng chưa từng nghĩ tới, nếu không phải vì quá đói ai lại muốn ăn đồ bỏ đi?
Đồng tình và thương hại là để đối với kẻ yếu, nhưng trong mắt bọn hắn những Thập Hoang giả này, có lẽ còn không được tính là kẻ yếu, giống như phản ứng đầu tiên khi mọi người nhìn thấy con gián là cầm dép đập chết nó.
Loại kỳ thị do khu vực tạo thành, từ thời đại trước kéo dài đến nay, vẫn chưa hề biến mất, giống như “người vùng khác” và “người nhà quê”, thậm chí người nói đều sẽ không cảm thấy, lời này của chính mình mang theo ý nghĩa kỳ thị, mà chỉ vẻn vẹn xem như là một cách gọi.
Nghĩ tới những thứ này, Đỗ Địch An lại có cảm giác tẻ nhạt vô vị, tựa vào lưng ghế ở phía sau, thân thể khẽ đung đưa theo di chuyển của xe tăng, suy nghĩ dần dần bay xa, xuất thần.
Nửa giờ sau, xe tăng từ một vùng đồng bằng khô cằn chạy đến trước một vùng đất xanh tốt, bên ngoài vùng đất xanh tốt có mười mấy cái cối xay gió khổng lồ, ngoài ra trên mặt đất còn trải không ít tấm pin mặt trời, hấp thu nhiệt năng.
Tuyết Hàm đẩy cửa xe ra, dẫn đầu nhảy xuống, Rocco theo sát phía sau.
Đỗ Địch An cũng đứng dậy, xoay người xuống xe, bỏ bàn chân tự nhiên giẫm trên mặt Tống Minh ra.
Sau khi Đỗ Địch An xuống xe, Tống Minh lập tức xoay người bò dậy, cảm giác cổ bị vặn đến mức có chút cứng đờ, giống như bị sái cổ, hắn cắn răng, dùng sức bẻ lại, chỉ nghe thấy xương cổ vang lên một tiếng răng rắc, dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng cảm giác nóng rát đau đớn trên mặt vẫn còn đó, hắn siết chặt nắm đấm, ánh mắt không dám nhìn tới Tuyết Hàm bên ngoài xe, chỉ là vội vàng lướt qua vạt áo phía dưới của nàng, biết vị trí của nàng, sau đó liền nhảy xuống xe, siết chặt nắm đấm, trong lòng vô cùng phẫn nộ, oán độc nhìn chằm chằm Dodian.
Đỗ Địch An quay đầu, thấy ánh mắt của Tống Minh, cười nhạt một tiếng, nói: “Ngươi có thể hận ta, nhưng không thể khiêu khích ta, biết không?”
Tống Minh chỉ cảm thấy một cơn tức đang xộc thẳng lên não, suýt nữa muốn bùng nổ, nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống, quay đầu đi, nắm chặt nắm đấm, giận đến mức thân thể khẽ phát run, ý tứ trong lời này của Đỗ Địch An, nói chút trắng ra chính là, có thể hận hắn, nhưng không thể biểu hiện ra ở trước mặt hắn, cho dù là hận, cũng chỉ có thể hận dưới đáy lòng!
Lời này là hoàn toàn không để hắn vào mắt, hoàn toàn coi thường!
Tuyết Hàm liếc nhìn Tống Minh, thấy hắn tức giận đến khẽ run nắm đấm, trong lòng thầm thở dài, nàng biết Tống Minh từ trước đến nay sĩ diện, kiêu ngạo vô cùng, bây giờ bị người coi thường hoàn toàn, phỏng chừng trong lòng đã giận đến phát điên rồi.
Tuy vậy, nhìn thấy Tống Minh lại có thể nhịn xuống không nổi giận, nàng ngược lại cũng yên tâm hơn một chút, hơn nữa cũng càng thêm coi trọng hắn.
“Đỗ tiên sinh, mời.” Rocco kịp thời lên tiếng, nhìn qua dường như là hòa giải cho Tống Minh, nhưng trong lòng thực vui vẻ, trong mắt hắn, Tống Minh và Đỗ Địch An chẳng hề khác nhau mấy, đều là chiến sĩ Ma tộc kinh tởm, còn tự xưng là Thần tộc? Hừ!
Rocco đi trước dẫn đường, Đỗ Địch An và Tuyết Hàm đuổi theo sau, Tống Minh rơi lại ở cuối cùng.
Đang đi, Đỗ Địch An đột nhiên trở tay tát qua, bốp một tiếng, Tống Minh bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị một bàn tay tát ngã, ngã ngồi lên cỏ, vẻ mặt dại ra nhìn Đỗ Địch An, có chút không hiểu, nhưng rất nhanh liền đỏ mặt tía tai, tức giận như điên, bàn tay hắn nắm lấy cỏ trên đất, đem cỏ vò nát, thân thể giận đến phát run, dường như đè nén quát ầm lên: “Ngươi làm cái gì vậy?!”
Tuyết Hàm và Rocco cũng có chút nghi hoặc, nhìn Đỗ Địch An muốn nói lại thôi.
“Ta đã nói, có thể hận ta, nhưng đừng nên khiêu khích ta.” Đỗ Địch An thu tay về, thản nhiên nói: “Lộ sát ý sau lưng ta, chính là lỗi của ngươi.”
Tuyết Hàm và Rocco giật mình, Tuyết Hàm vội vàng tiến lên đỡ Tống Minh dậy, nói: “Chờ trở về rồi hãy nói, ngươi theo ta đi lên trước đi.”
Tống Minh hất bàn tay của nàng ra, cắn răng, cắm đầu bước nhanh tới phía trước, rất nhanh đã bỏ xa mấy người.