Chương 1411 Cuộc chiến của thú bị nhốt
“Nếu như ngươi đã tự tin như vậy, thì hãy xem mấy bộ cơ giáp cức chó của ngươi, rốt cuộc lợi hại đến đâu!” Đỗ Địch An lộ ra vẻ rất kiêu ngạo rồi nói.
Felix cười nhẹ nói: “Trước khi trận chiến bắt đầu, có thể dọn dẹp chiến trường, ta sẽ cử người đến, dọn dẹp và lau sạch phân và máu của thức ăn, để không ảnh hưởng đến trải nghiệm xem trận đấu của bọn ta, hy vọng anh Đỗ sẽ không Làm chuyện ngu xuẩn, nếu như giết người quét rác, thì sẽ không có ai giúp ngươi dọn dẹp, sau này có thể bị chính phân của chính mình vùi lấp mất.”
Đỗ Địch An khẽ cười lạnh nhạt, nhưng không trả lời.
Một lúc sau, một bên khác của thông đạo đột nhiên mở ra, bên trong hé ra một thông đạo!
Trong lối đi là một người dọn dẹp nơm nớp lo sợ, mặc bộ đồ làm sạch chống vi khuẩn có logo Hosk, khuôn mặt đầy căng thẳng và sợ hãi.
Đỗ Địch An nhìn thấy người này, đột nhiên chạy tới, vèo một cái, lướt qua người này, đi tới cuối lối đi phía sau, nhưng lại thấy bị van chặn lại, hắn hiện ra ma ngấn Quy Pháp Giả, cánh tay biến thành thanh kiếm đá, cắt lên trên cửa van, nhưng chỉ tạo ra một vết nông, nhưng thay vào đó hắn ta bị bật ra ngoài.
“Vô dụng thôi, anh Đỗ ạ, chất liệu nơi này đều như nhau cả, ngươi không có cách nào phá ra đâu.” Tiếng của Felix truyền đến.
Đỗ Địch An “không cam tâm” mà thử thêm hai lần nữa, vẫn không có hiệu quả, mới mặt đầy u ám quay trở lại.
“Chỉ khi anh Đỗ quay lại thì van bên trong này đóng lại, van thứ hai mới mở ra. Vì vậy, ngươi không có cơ hội thoát ra đâu.” Felix cười nhẹ, quay qua nói với người dọn dẹp: “Sao còn không dọn dẹp, muốn ở lại bên trong đó với hắn sao?”
Tên dọn dẹp này sợ đến nỗi mặt mũii trắng bệch ra, toàn thân run lẩy bẩy, dần dần đi đến gần, lấy công cụ ra, dọn dẹp quết dọn chất thải trên mặt đất.
Đỗ Địch An nhìn Felix một cách lạnh lùng, xem như không nhìn thấy tên lao công.
Lúc sâu, căn phòng được quết dọn như mới, không khí trong lành hơn nhiều, tên lao công quay lại vào trong thông đạo, cửa van đóng lại, căn phòng màu bạc lại trở lại như một cái lồng giam hình bầu dục, không hề có dấu vết gì.
“Ta cần một bộ quần áo sạch sẽ, khăn giấy, một chai đựng nước tiểu.” Đỗ Địch An đột nhiên lạnh lùng cất tiếng nói với Felix.
Felix khẽ ngẩn ngơ, gật đầu nói: “Được.”
Rất nhanh, những đồ vật mà Đỗ Địch An cần được tên lao công đó đem đến.
Đỗ Địch An thay đồ mới, lạnh nhạt nói: “Không phải nói là sẽ phái cơ giáp của người đến sao, bây giờ ok rồi đó.”
Felix cười khẽ, nói: “Không vội, chưa đến giờ mà.”
Đỗ Địch An khẽ rung động, ngồi yên lặng, nhắm mắt tịnh dưỡng.
Một lúc sau, Đỗ Địch An nghe tiếng của Van mở ra, một cỗ máy thân hình như con cá sấu khổng lồ từ từ bò vào căn phòng màu bạc, đợi nó chui vào xong, cửa van sau đuôi nó từ từ đóng lại.
Con ngươi Đỗ Địch An lóe sáng lên, nhìn thấy bên trong có một thanh niên tóc vàng đang ngồi cơ giáp, thần sắc lạnh lùng, trong cơ thể có một luồng ma ngấn, nguồn nhiệt cơ thể là cấp Thập Hoang, lúc này đang ở ngay vị trí trái tim của cơ giáp, xung quanh hắn không phải là thiết bị bằng kim loại, mà là từng sợi tưng sợi như mạch máu, đâm vào cơ thể hắn, liên kết dây thần kinh với hắn.
“Này, đây là...” Đỗ Địch An nhìn thấy cảnh tượng bên trong cơ giáp, liền có chút kinh ngạc, không phải hình ảnh kỳ quái khiến hắn kinh hãi, mà là sự tiếp xúc giống như thông qua huyết mạch trong người, sự lưu động trong mạch máu của gã thanh niên trẻ tuổi tóc vàng, hắn ta cảm thấy, rằng gã thanh niên tóc vàng này với cơ giáp trở thành một khối hoàn chỉnh, máu của họ là chung, hệ thống thần kinh có lẽ cũng chung!
Ngay tại lúc này, giọng nói của Felix truyền đến từ bốn phương tám hướng mọi phía của căn phòng, “Cơ Giáp Ma Đấu, bắt đầu!”
Đỗ Địch An quay đầu lại liếc nhìn trên đài quan sát, liền thấy Felix cùng mấy người ăn mặc chỉnh tề đang thưởng thức trận đấu một cách trịch thượng, giống như đang xem những loài quý hiếm trong vườn bách thú.
“Cơ Giáp Ma Đấu? Cái tên này kỳ lạ thế?” Đỗ Địch An nhíu mày quay đầu lại, chỉ thấy một cái miệng lớn như cái bồn đầy máu chiếm hết tầm mắt của hắn, trong miệng có răng nanh dài gần nửa người, cực kỳ sắc bén, vô cùng rõ ràng, một cái lưỡi dài đỏ tươi được bao phủ bởi những chiếc gai ngược rậm rạp, một khi bị cắn, ước chừng không chết thì cũng sẽ bị tróc một lớp da.
Véo!
Thân hình Đỗ Địch An nhanh chóng lui về phía sau, toàn thân xuất hiện vảy màu vàng đất, bán nham thạch hóa, đột nhiên bật người nhảy lên lưng con cơ giáp cá sấu khổng lồ, chỉ thấy sau lưng nó được bao phủ bởi lớp vảy hợp kim nhẵn nhụi.
Khi Đỗ Địch An đáp xuống lưng của nó, lớp vảy hợp kim dưới chân đột nhiên phóng ra, giống như một lưỡi dao sắc bén, cào cấu vào chân Đỗ Địch An, may mà chân của hắn ta đã được bảo vệ bởi kẻ Mai Rùa Ma Ngấn, nên không bị đứt lìa, chỉ là có một chút đau đớn, có thể tưởng tượng, nếu không có ma hóa, cái vảy sắc bén này đủ để làm cho hạ thể của hắn bị chặt đứt!
“Đi chết đi!” Gã thanh niên tóc vàng trong cơ giáp cá sấu khổng lồ với vẻ mặt gớm ghiếc, hai mắt hơi đỏ, dường như đột nhiên trở nên cực kỳ bạo ngược.
Đỗ Địch An nhìn thấy ở nửa eo phía sau con cá sấu khổng lồ, đột ngột ló ra một dãy bệ phóng tên lửa giống tên lửa trên đất liền, khi thứ này bật ra, vẫn đang nóng dần lên, tên lửa bắn ra ngay lập tức, thình thình thình, nhiều các tên lửa được phóng ra liên tiếp, khoảng thời gian cách nhau không quá 0,01 giây.