← Quay lại trang sách

Chương 1441 Rời khỏi

Đi tới đài quan sát, Đỗ Địch An nhìn thấy Lucian bị giam đang nằm lười biếng bên trong, hắn mỉm cười nói: “Nghe nói ngươi là người dưới trướng của Quang Minh Vương, tại sao lại bị bắt tới đây?”

Giọng nói của truyền đến lồng giam thông qua thiết bị khuếch đại âm thanh.

Lucian uể oải nói: “Liên quan gì đến ngươi?”

“Ta cũng đến từ Đế quốc, muốn tìm hiểu rõ tình hình với ngươi.” Đỗ Địch An vẫn nói với giọng điệu bình tĩnh.

Lucian cười chế nhạo, nói: “Ta quản ngươi làm cái gì, đừng quấy rầy giấc ngủ của ta.”

Đỗ Địch An suy nghĩ một chút rồi nói: “Biết rồi.”

Hắn quay lưng rời đi, yêu cầu Felix đưa mình đến nhà kho cơ giáp, hắn nhìn thấy đầy rẫy những cơ giáp hiếm thấy bên trong, cơ giáp Cửu Vĩ Hồ do Thu Linh vận hành đã được sửa chữa hoàn hảo, hắn lập tức bước lên cơ giáp, sử dụng mã đặc biệt do Felix cung cấp, hủy ID đăng nhập ban đầu, sau đó đăng nhập vào trong kho trí năng của cơ giáp bằng vân tay và mống mắt của mình, mở kết nối.

“Một thủ đoạn nhàm chán.” Lucian nằm trong lồng giam, khi thấy Đỗ Địch An thật sự rời đi, hắn đảo mắt cặp mắt trắng dã, hắn bị nhốt ở đây mấy năm nay, đám dị tộc này vì để moi được thứ gì đó trong miệng hắn, mà đã thử đủ mọi thủ đoạn, sắc đẹp, đổ rượu, tra tấn, uy hiếp,… Hắn cố gắng chịu đựng, trái lại hắn thấy hơi nực cười, những thủ đoạn này tuy hay nhưng trình độ quá thấp.

Lần này lại phái đồng tộc giả mạo mình, xem ra là đã hết cách rồi.

Cạch!

Đúng lúc này, lối đi mở ra.

Lucian khẽ mở mắt, có chút kinh ngạc, chẳng lẽ là muốn mở cơ giáp ma đấu? Tại sao lại không thông báo trước?

Lúc này, một con Cửu Vĩ Hồ từ trong thông đạo đi vào, ánh sáng kim loại lập lòe trên đuôi, tỏa ra khí lạnh. Lucian nhìn chăm chú, hắn đã từng chiến đấu với Cửu Vĩ Hồ này, thực lực cũng không thua kém gì hắn, đối phương định dùng sức mạnh sao?

Hừ! Lucian cười lạnh trong lòng, hắn đã bị nhốt ở đây nhiều năm rồi, tuy rằng thể chất không có gì tiến bộ, nhưng kỹ năng đánh nhau đã được mài dũa trong chiến đấu càng ngày càng đơn giản hóa, tự tin hơn rất nhiều so với những Thượng vị Vực Sâu khác, cho dù là cơ giáp Cửu Vĩ Hồ cũng chưa chắc có thể áp chế được hắn, vả lại, hắn đã biết được nhược điểm của những cơ giáp này đều nằm ở trong khoang điều khiển trung tâm, chỉ cần giết chết được người trong khoang điều khiển là có thể làm cho thứ này ngừng lại.

“Đã lâu rồi không có ai đến đây tự tìm đường chết, hôm nay ta lại không có kiên nhẫn lắm!” Lucian cười gằn đứng từ dưới đất lên, toàn thân ma hóa, giống như một con sư tử đang cháy, con ngươi như hổ phách nheo lại sáng rực, luồng sát khí đột nhiên lao thẳng về phía cơ giáp Cửu Vĩ Hồ, kẻ đầu tiên ra tay là kẻ chiếm được lợi thế!

Cơ giáp Cửu Vĩ Hồ đột nhiên vọt lên, giống như một cái bóng trắng, từ trên đỉnh đầu của Lucian nhảy xuống, Lucian vừa ngẩng đầu lên thì thấy móng vuốt của Cửu Vĩ Hồ đang chộp vào thành kim loại của lồng giam, chín cái đuôi lay lắt, chạy rất nhanh trên vách tường, trông có hơi hoa cả mắt.

Trong lòng Lucian cả kinh, lần này Cửu Vĩ Hồ có vẻ nhanh nhẹn hơn trước, hắn hít một hơi thật sâu, ngọn lửa khắp người càng dữ dội, hắn nhìn chằm chằm vào khoảng cách di chuyển của Cửu Vĩ Hồ, đột nhiên lao về phía trước.

Vù!

Cửu Vĩ Hồ lộn nhào trên không và đáp xuống chỗ khác.

Sự tấn công của Lucian không thành công, hắn tiếp đất, cười lạnh nói: “Sao, chủ tử của ngươi phái ngươi đến đây là để cho ngươi chạy vòng trong à?”

Đúng lúc này, Cửu Vĩ Hồ vọt về phía trực diện hắn.

Lucian hơi giật mình, không ngờ đối thủ của mình lại kích động như vậy, trong lòng lập tức vui mừng khôn xiết, ngọn lửa hừng hực như sư tử giận dữ phẩy xuống đất, cắn vào cổ Cửu Vĩ Hồ.

Ầm ầm ầm!

Đột nhiên, một vài cái bóng trắng nhanh chóng vụt qua tầm mắt của Lucian, ngay sau đó, sức mạnh cuồng bạo từ lồng ngực của hắn phát ra, không có cách nào chống lại.

Lucian cảm thấy bức tường trắng bạc trong tầm mắt của mình đang tiến tới rất nhanh, cơ thể của hắn cũng đang lùi lại với tốc độ cực nhanh, bành một tiếng, lưng của hắn đập vào tường, xương cốt chấn động đến đau nhức, không chờ đến khi hắn ngã xuống, vài bóng trắng đã lóe lên, đập liên tiếp vào ngực hắn, xương cốt toàn thân hắn đều bị đánh cho tan nát, đau đến suýt nữa bất tỉnh, hắn ho ra một ngụm máu lớn.

Lucian ngẩng đầu nhìn lên, nhưng trong tầm mắt lại nhìn thấy một chiếc đuôi hồ ly hình dạng xoắn ốc, bởi vì hình dạng xoắn ốc, phần chóp của chiếc đuôi hiện ra cực kỳ sắc bén, giống như mũi nhọn, lơ lửng trước trán.

Sát khí đáng sợ phát ra từ trong mắt Cửu Vĩ Hồ, Lucian cảm thấy tim mình co rút lại, mồ hôi lạnh tràn ra toàn thân, đến thở cũng không dám.

Khoảnh khắc tiếp theo, Cửu Vĩ Hồ thu cái đuôi nhọn của mình lại, lẳng lặng nằm rạp xuống tại chỗ, lúc này, một giọng nói thản nhiên vang lên từ trong lồng ngực của nó: “Bây giờ ngươi có thời gian nói chuyện với ta không?”

Đồng tử của Lucian co rụt lại, hắn mở to hai mắt, giọng nói này là của người lúc trước! Hắn hít một hơi thật sâu, biết rõ người điều khiển Cửu Vĩ Hồ đã hạ thủ lưu tình với hắn, nhưng mà, hắn cũng biết rằng đối phương không dám giết mình, hắn cười lạnh nói: “Hóa ra lâu như vậy không tới tìm ta là đang ngấm ngầm tạo ra một đại sát khí, hừ, ngươi đừng hòng hỏi được gì từ miệng ta, cái gì nên nói ta đã nói hết rồi.”

Ngực Cửu Vĩ Hồ nứt ra, bên trong là một cái khoang điều khiển với những vách tường thịt nhô lên, có mấy cái xúc tu giống như mạch máu, nâng ghế lái lên, Đỗ Địch An ngồi trên ghế, lẳng lặng mà nhìn Lucian: “Ngươi muốn sống sao?”