← Quay lại trang sách

Chương 1443 Rời khỏi (3)

Nghĩ đến đây, hắn lại nghĩ đến kết quả thí nghiệm trước đây của mình, trong lòng bỗng trở nên rối loạn hơn.

Khi trở lại văn phòng của Felix, Đỗ Địch An tạm thời đè những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng xuống và nói với Felix: “Ta định đưa Lucian đi ra ngoài.”

Felix ngạc nhiên: “Tại sao? Nếu để hắn ra ngoài, lỡ như hắn trắng trợn phá hoại…”

“Ta muốn để hắn phá hoại ở bên ngoài, ta muốn nhìn thấy sức mạnh lực lượng cảnh vệ Liên bang của các ngươi và nhân tiện xem một số phản ứng.” Đỗ Địch An nói.

Felix giật mình dừng lại, sau đó cảm thấy hơi ớn lạnh, hắn do dự một lúc mới nói: “Sức mạnh của lực lượng cảnh vệ Liên bang mạnh hơn so với ngươi nghĩ, ngộ nhỡ hắn bị bắt, thì sẽ rất dễ dàng phát hiện ra chúng ta đã trốn thoát khỏi đây, ta không thể thoát khỏi sự chỉ trích, rất có thể sẽ bị cách chức, đến lúc đó sẽ không có ai có thể giúp được ngươi.”

Đỗ Địch An nói: “Ta đã cân nhắc đến điều này, chỉ cần sửa đổi dữ liệu nhận dạng hắn đã nhập vào máy tính là được, đến lúc đó bên trên điều tra từng công xưởng của Hosk các ngươi, thì sẽ tìm người ở bên trong tranh biện, tạm thời có thể giấu được chuyện trước đó.”

Felix cười khổ nói: “Vì ngươi đã nghĩ đến chuyện điều tra, có nghĩa ngươi đã nghĩ rõ ràng rồi, nhưng bị cấp trên điều tra công xưởng của chúng ta là chuyện nhỏ, ta có thể che giấu, sửa đổi dữ liệu nhận dạng của hắn cũng không khó, nhưng ngộ nhỡ hắn bị bắt sống, khai ra ngươi thì làm sao bây giờ?”

“Yên tâm đi, một kẻ điên không thể nói được.” Đỗ Địch An nói.

Felix ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh, nổi da gà.

“Ngoài ra, hãy cho ta một bản đồ chi tiết về thành phố nơi hai vị anh trai và em gái thân yêu của ngươi ở, bao gồm cả vị trí công xưởng của bọn họ, đó không phải là một bản đồ đơn giản, ta muốn biết sự phân bố của các thế lực khác nhau ở bên trong.” Đỗ Địch An nói.

Hai mắt Felix sáng lên: “Ngươi định đi đối phó với bọn họ?”

Đỗ Địch An mỉm cười với hắn.

Felix ngầm hiểu, gật đầu: “Một lát ta sẽ giao cho ngươi, nhưng mà, ngươi đừng tạo ra động tĩnh quá lớn, hơn nữa, tốt nhất không nên giải quyết hai người một lúc, điều này sẽ khiến cha ta nghi ngờ ta.”

“Không cần lo lắng, ngươi chỉ cần phối hợp với ta là được rồi.” Đỗ Địch An vỗ vỗ bờ vai của hắn, thầm nghĩ nhất định sẽ không giải quyết bọn họ cùng một lúc rồi, nếu mất cân bằng thì làm sao ngươi vẫn còn nghe lời ta nói?

Hai ngày sau, Đỗ Địch An chính thức rời khỏi công xưởng.

Hai ngày nay, hắn và Felix xử lý hết chuyện trong công xưởng, che giấu tin tức bọn họ trốn đi, kể cả hồ sơ bọn hắn bị bắt tới cũng được dọn sạch, đến cả hồ sơ Felix phái người đến biên phòng thành phố đưa bọn họ ra vào cũng bị xóa.

Tại thành phố Đồng Hạm, Felix có thể là một tay che trời, muốn giấu một người cũng không khó.

Đỗ Địch An đưa Lucian rời khỏi công xưởng ở vùng ngoại ô hoang vắng, theo quốc lộ trải đầy lá phong đi về phía trung tâm thành phố, Lucian ngồi ở ghế phó lái, rất thành thật, thỉnh thoảng sờ sờ một cái vòng màu đen trên cổ, cười khổ: “Cho dù không có chuyện này, tôi cũng sẽ không đi rêu rao đâu, nơi này là Liên bang, làm sao ta có thể gây chuyện được”

Cái vòng màu đen này là do Đỗ Địch An đeo cho hắn, nói thẳng ra là để giám sát hắn, một khi hắn gây rắc rối, thì sẽ kích hoạt cái vòng này, đến lúc đó định vị vị trí của hắn sẽ bị lộ. Để lộ vị trí của mình trong vùng nội địa Liên bang này không khác gì hành động tìm đến cái chết hết.

Hắn đã từng nếm thử, Lucian phát hiện chất liệu của cái vòng này giống với cái lồng mà hắn bị giam cầm, hắn đều không thể phá hủy nó, đây cũng là một công cụ do Liên bang làm ra để chuyên nô dịch những Ma tộc chân chính như bọn họ.

Một lúc sau, xe đi vào một thị trấn nghèo nơi giáp ranh với nội thành.

Lucian nhìn thấy những cư dân trong thị trấn với vẻ mặt kỳ quái nói: “Những người này không phải đều là người sao?”

“Bằng không ngươi cho rằng là cái gì?” Đỗ Địch An thuận miệng nói.

Lucien cười khổ nói: “Ta còn tưởng rằng trong những dị tộc này chỉ có số ít kẻ phản bội nhân loại, không nghĩ tới bất cứ một cái trấn nhỏ nào ở đây đã có nhiều người như vậy, nơi này sẽ không phải là thế lực hoàn toàn do nhân loại tạo thành đấy chứ?”

“Chẳng lẽ những tin tình báo này, ngươi không biết khi làm gián điệp sao?” Đỗ Địch An kinh ngạc.

Lucian khó chịu với lời hắn hỏi lại, nói: “Nếu biết rõ, còn cần ta đây làm gián điệp làm gì? Ta chỉ biết là trong những dị tộc này có số ít kẻ phản bội nhân loại, không nghĩ tới tất cả đều là do nhân loại tạo thành, nói như vậy, ý nghĩa chiến đấu từ trước tới nay của chúng ta là cái gì?”

“Thống trị đồng tộc, đơn độc hưởng thụ tài nguyên, cái này không phải là ý nghĩa chiến trang của chúng ta?” Đỗ Địch An nói: “Chẳng lẽ cha mẹ ngươi từ nhỏ không dạy dỗ ngươi, phải cố gắng làm ‘người trên người’ sao?”

Lucian nhíu mày, suy tư nói: “Bây giờ bên ngoài có ma vật ẩn nấp, chúng ta còn đang nội đấu, đến khi nào mới có thể có được hòa bình chân chính?”

Đỗ Địch An liếc nhìn hắn, trong lòng có chút kinh ngạc, không nghĩ đến người đàn ông bề ngoài thô kệch này lại có thể có lý tưởng và tín ngưỡng như vậy, làm một gián điệp, quả nhiên có thứ chính mình thề chết bảo vệ, Đỗ Địch An vỗ vai hắn, nghĩ đến sắp phải tiễn biệt hắn, không tránh được có chút tiếc nuối, chẳng qua kế hoạch vẫn sẽ không thay đổi, mặc dù hắn có chút thưởng thức đối phương.