← Quay lại trang sách

Chương 1444 Tần Mặc

Ô tô chạy đi rời khỏi trấn nhỏ dân nghèo này, lại lần lượt đi đến trong mấy thị trấn nhỏ, bỗng nhiên, Đỗ Địch An nhìn thấy một gương mặt ở ven đường, lập tức dừng xe lại, quay cửa kính xe xuống, kêu lên: “Em gái Tô Minh?”

Tô Minh Châu giật nảy người, quay đầu nhìn Đỗ Địch An trong ô tô, nhưng phát hiện cũng không quen biết, nhưng chỗ ngồi sau của ô tô lại là tượng trưng cho thân phận, nàng có chút khẩn trương, lại có chút hưng phấn, khẽ nói: “Ngươi biết anh trai ta sao?”

Đỗ Địch An gật đầu: “Anh trai ngươi được công ty Hosk nhận vào làm, nếu có người tìm ngươi đòi nợ, ngươi hãy nói cho bọn họ, để bọn họ đến công ty Hosk tìm anh trai ngươi.”

Tô Minh Châu trợn tròn hai mắt, kinh ngạc đến nghẹn ngào: “Anh trai ta được công ty Hosk nhận vào làm? Thật, thật sao?”

Đỗ Địch An lại lần nữa cảm nhận được lực ảnh hưởng của công ty Hosk từ trong biểu hiện của nàng, gật đầu nói: “Lát nữa ngươi đến công ty Hosk, hãy nói là tìm anh trai ngươi, bọn họ sẽ thu xếp ổn thoả cho ngươi, cũng không cần lại ở lại tại nơi rách nát này.” Nói xong, nhìn lướt qua bốn phía, trấn nhỏ này không khác mấy với mấy cái trấn nhỏ dân nghèo lúc trước, môi trường tồi tệ, khắp nơi trên đường đều là đồ bỏ đi, còn có một chiếc đồ lót ở bên rãnh nước thối dính đầy bùn đất, phỏng chừng là kiệt tác của một vị đạo tặc nào đó.

Sinh hoạt trong hoàn cảnh nơi này, không khí ô nhiễm nghiêm trọng không nói, tài nguyên nước hiển nhiên cũng không đủ tinh khiết, khó trách Tô Minh Châu tuổi đời còn trẻ lại mắc phải bệnh ung thư phổi.

Tô Minh Châu trợn tròn hai mắt, cảm giác giống như nằm mơ, sững sờ tại chỗ.

“Có máy truyền tin không?” Đỗ Đich An hỏi.

Tô Minh Châu tỉnh táo lại, vội vàng nói: “Có, có.”

“Nhớ kỹ số truyền tin này.” Đỗ Địch An báo cho nàng số truyền tin của Felix, đợi nàng ghi vào, mới nói: “Có việc thì liên hệ hắn, nói là Tần Mặc giới thiệu.”

Tô Minh Châu ngơ ngác một chút, vội vàng khom lưng cảm ơn, khoé mắt đều có chút ướt át, nàng không hoài nghi Đỗ Địch An, dù sao nàng một nghèo hai trắng, không có đồng nào, anh trai lại là quân nhân đi lính, bọn buôn người bình thường đến lừa gạt nàng kiếm không được chỗ tốt không nói, hơn nữa còn rước lấy nhục, mà lại nàng nhận ra được ký hiệu trên chiếc xe này, là máy móc ô tô cao cấp do Hosk chế tạo, đối phương đem số truyền tin này cho nàng, hiển nhiên là nghĩ đến việc nàng đến công ty Hosk, không có người chứng minh, sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, đổi lại là người có danh vọng khác, có lẽ thuận miệng sẽ quan tâm vài câu, nhưng sẽ không tỉ mỉ như vậy.

“Ngươi và anh trai ta là bạn tốt sao?” Tô Minh Châu cảm ơn xong, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

“Cứ xem là vậy đi.” Đỗ Địch An nghĩ thầm, ta giết anh trai, có thể xem như là ‘bạn tốt’ nhỉ?

Tô Minh Châu còn muốn nói thêm gì đó, Đỗ Địch An đã quay cửa xe lại, ô tô vù vù, máy móc động cơ gào thét, trong nháy mắt tăng tốc rời khỏi con đường này.

“Anh trai…” Tô Minh Châu nhìn đuôi ô tô biến mất không thấy đâu nữa, trong mắt tràn ngập chờ mong, cảm giác thế giới này lại từ màu xám biến thành màu sắc rực rỡ, tràn ngập hi vọng, nàng tưởng tượng lúc cùng ca ca gặp nhau lần nữa, đến lúc đó nhất định phải làm cho hắn món sủi cảo mà hắn thích ăn nhất.

“Ngươi thật giống như đã lẻn vào nơi này rất lâu rồi.” Lucien vô cùng hứng thú nói.

Đỗ Địch An gật đầu: “Ta giả mạo thân phận một cơ giáp sư lẻn vào, cô bé này là em gái của hắn, nói đến người này cũng rất khổ, cha mẹ ly dị, mẹ bỏ đi với kẻ có tiền, toàn bộ nợ nần của cha đều để lại cho mấy đứa con của mình, anh trai của nàng bị ta giết, nếu như người thiếu nợ biết anh trai của nàng chết rồi, khẳng định sẽ ép chết nàng, có lẽ sẽ dùng thân thể của nàng đi trả nợ.”

Lucian hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Đỗ Địch An sẽ nói những việc này với mình, mà còn nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy, hắn không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Nói như vậy, cô bé này xác thực rất có khả năng, hơn nữa, nàng lại còn cảm ơn hung thủ giết chết anh trai của mình, đúng là mỉa mai!”

“Có công ty Hosk chăm sóc, cuộc sống tương lai của nàng ít nhất là tốt đẹp, coi như có ngày nàng biết anh trai mình chết rồi, đau xót cuối cùng cũng sẽ lãng quên, tìm được người yêu của mình, tiếp tục trải qua cuộc sống của chính mình.” Đỗ Địch An tùy ý nói.

“Nói như vậy, ngươi còn rất có lòng thương người.” Lucian cười ha ha nói.

Đỗ Địch An cười ha ha, nói: “Từ trước đến nay ta rất có lòng thương người, chẳng qua đối tượng tương đối bắt bẻ.”

“Đó hẳn là, nếu là đều có ái tâm với bất cứ ai, đối xử như nhau, vậy khác cầm thú ở chỗ nào? Ít nhất phải đối tốt với cha mẹ của và người yêu của mình hơn những người bên ngoài, không phải sao?” Lucien cười nói.

Đỗ Địch An thuận miệng hỏi: “Ngươi có người yêu?”

“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bộ dạng của ta rất xấu?”

“Không có, chỉ là lo lắng người đời xem không hiểu vẻ đẹp của ngươi.”

“Ha ha, lời này, ta thích nghe.”

Hai người vừa trò chuyện, vừa lái về phía trung tâm thành phố, quan hệ tựa như bạn bè lâu năm bình thường, không có gì giấu nhau.

Chờ sau khi vào đến trung tâm thành phố, Đỗ Địch An đỗ ô tô tại một quảng trường, sau đó mang Lucian đến gần đó, ngồi tàu đệm từ.

Tàu đệm từ đến rất nhanh, Đỗ Địch An dùng thân phận Liên bang mà Felix giúp hắn giải quyết mua vé, thân phận mới này tên là Tần Mặc, là một sinh viên chuyên ngành sinh vật của một trường có tiếng, còn một năm nữa sẽ tốt nghiệp, trong nhà cha mẹ đã ly dị, con một, về cơ bản phù hợp với yêu cầu của Đỗ Địch An, bởi vì thời gian gấp rút, Felix trong chốc lát cũng tìm không được người có điều kiện hoàn mỹ phù hợp.