Chương 1445 Tần Mặc (2)
Về chủ nhân chân chính của thân phận này, bây giờ có lẽ đã không còn tồn tại trên thế gian này.
Mặc dù còn một năm nữa mới tốt nghiệp, nhưng Tần Mặc đã đến giai đoạn nuôi thả, không cần mỗi ngày đều đến trường học báo danh, những người cùng tuổi với hắn, đã vào công ty thực tập, hoặc là chính mình lập nghiệp làm nên sự nghiệp nhỏ.
Đỗ Địch An lại dùng thẻ căn cước lâm thời mua vé cho Lucian, đây là thân phận lâm thời mà Felix tốn không ít tiền để làm, chỉ tồn tại hai mươi bốn giờ tại kho số liệu thân phận của Liên bang.
“Thành Mạc Bắc?” Lucian nhìn thấy chỗ mình muốn đi có chút kinh ngạc: “Đây là đâu? Nếu như ta nhớ không nhầm thì chỗ của chúng ta dường như là thành phố gần biên giới nhất. Tại sao không trực tiếp rời đi từ nơi này?”
“Thành phố này tên là thành phố Đồng Hạm, là một trong những thành phố biên phòng. Còn thành Mạc Bắc mà chúng ta muốn đến lại là vùng nội địa của Liên bang, quả thật là có thể rất nhanh sẽ đến Tường Chiến Thần. Thế nhưng lực lượng phòng thủ tập trung ở biên giới khủng bố như thế nào? Chỉ dựa vào thân phận của ta với ngươi đến khi mà muốn rời đi quả thực là chuyện hoang đường, trước tiên chỉ có thể là đến chợ đen mua một thân phận hợp pháp.”
Lucian hơi ngớ ra, trong lòng thầm nghiêm nghị, hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Đỗ Địch An. Thế nhưng lại không rõ, trực giác đầu tiên trước đó của hắn là nghi ngờ Đỗ Địch An đi nhờ vả những người này, cố ý dụ dỗ mình đi đến thành phố trung tâm của bọn họ. Nhưng Đỗ Địch An lại thoải mái nói ra nội địa Liên bang mà bọn họ sắp đi, hơn nữa hắn còn có chút không hiểu rõ được suy nghĩ của Đỗ Địch An.
“Dựa vào những cơ giáp trong xưởng kia, đủ để hắn dễ dàng chế ngự ta, mang ta đi tới nội địa Liên bang chắc không phải là muốn đối phó ta, có lẽ thật…” Lucian nghĩ thầm.
Tàu đệm từ xuyên qua các nhà cao tầng san sát nhau của thành phố Đồng Hạm, chạy nhanh qua thành phố Đồng Hạm, vùng Hoang Dã vô tận hiện ra ở bên ngoài từ những ô cửa sổ kính của đoàn tàu, phong cảnh của vùng Hoang Dã mênh mông vô bờ, khiến lòng người vui vẻ thoải mái, trong đoàn tàu có rất nhiều người đều cảm thán thốt lên, có một số người lần đầu rời khỏi thành phố Đồng Hạm, chăm chú nhìn ra cánh đồng hoang vu, tràn đầy lòng hiếu kỳ và hướng về thế giới bên ngoài.
Đỗ Địch An nhìn thấy tàu đệm từ đang chạy dọc theo đường ống trong suốt chạy về phía vùng Hoang Dã vô biên. Đường ống nối này dựng ở trên tường cao của thành phố Đồng Hạm, phía dưới đoàn tàu cách mặt đất hàng trăm mét, một khi rơi xuống thì không ai có thể may mắn thoát khỏi.
“Tuyến đường của đoàn tàu không phải trong lòng đất mà là xây ở trên cao. Chẳng lẽ là dưới lòng đất nguy hiểm hơn so với ở trên cao sao? Quái vật đào đất quả thực rất khó đề phòng, còn các loại chim ma vật ở trên trời lại dễ dàng bị phát hiện…” Đỗ Địch An thầm nghĩ.
Hắn đem câu hỏi này thông qua máy truyền tin truyền cho Felix. Rất nhanh, Felix đã trả lời cho hắn, thì ra Thần Khoa Học của Liên bang đã chế tạo ra một loại máy cộng hưởng siêu âm sẽ phóng ra sóng âm chói tai khiến ma vật khó có thể chịu đựng được. Thế nhưng thứ này lại không có hiệu quả rõ ràng ở dưới mặt đất cho nên đoàn tàu sẽ chạy ở trên cao. Cho dù có có ma vật bay trên không xuất hiện cũng có thể dùng máy cộng hưởng bố trí ở trên tàu khiến chúng thấy sợ mà bỏ chạy.
Chuyến tàu yên ổn không có chuyện gì, hai giờ sau đến thành phố tiếp theo.
Giữa đường, có người nhìn thấy bên ngoài vùng Hoang Dã xuất hiện ma vật, thế nhưng thị giác của bọn họ cách xa mấy trăm mét, nhìn không được rõ, ngược lại điều này làm cho bọn họ cảm thấy hưng phấn và kích động.
Khoảng hai mươi mấy giờ, cuối cùng đoàn tàu cũng đến thành Mạc Bắc. Xung quanh thành phố này hoang mạc, bởi vậy mới được đặt tên như vậy, cây xanh thưa thớt, phần lớn đất đai đều là cát đá. Đỗ Địch An nhìn thấy trong đất cát của hoang mạc, có rất nhiều loại ma vật nhỏ sinh sống ở bên trong, còn nhìn thấy cả một đội cơ giáp sư đang săn bắt ma vật ở bên ngoài hoang mạc, cảnh này đương nhiên cũng bị các hành khách khác nhìn thấy, dường như là nhìn mãi thành quen, có người lại hưng phấn nhoài người về phía cửa sổ để nhìn.
“Đi thôi.” Đỗ Địch An dẫn theo Lucian xuống tàu, theo dòng người đi vào trong thành phố này.
Hắn thuê một chiếc xe ở bên đường, lên xe liền nói: “Đi đến công ty Aisima.”
Lái xe trung niên hói đầu vừa khởi động xe vừa kinh ngạc hỏi: “Các ngươi là nhân viên của công ty Aisima sao? Giỏi ghê, đãi ngộ của công ty Aisima rất cao chứ?”
Đỗ Địch n thuận miệng nói: “Cũng được.”
Lucian ngồi bên cạnh Đỗ Địch An dường như có hứng thú hỏi: “Ngươi thấy công ty Aisima thế nào?”
Đỗ Địch An nhìn nghiêng hắn một cái nhưng không ngăn cản.
Lái xe trung niên hói đầu nghe thấy hào hứng, trong giọng nói không che giấu được sự ngưỡng mộ của mình: “Còn phải nói, công ty Aisima là công ty nổi tiếng nhất ở thành Mạc Bắc của bọn ta, sau lưng chính là dựa vào sự nâng đỡ của tập đoàn lớn Terrass, vào được công ty Aisima, thân phận trực tiếp tăng cấp thành thân phận công dân bậc một, được hưởng đãi ngộ quá tốt, chỉ riêng việc miễn thuế này cũng khiến người ta mê tít mắt, những công dân bậc ba kiếm một nửa giao một nửa giống như bọn ta, haizz!”
Lucian cười nói: “Ngươi biết công ty Aisima làm cái gì không?”
Lái xe trung niên đầu hói có chút kinh ngạc: “Các ngươi không phải là người của công ty Aisima sao?”
“Bọn ta đang muốn đi ứng tuyển.” Lucian không đợi Đỗ Địch An mở lời, lập tức nói.
Đỗ Địch An nhíu mày, nói với lái xe: “Đừng bận tậm, chúng ta đang vội. Đừng làm chậm trễ thời gian phỏng vấn của bọn ta.”