← Quay lại trang sách

Chương 1446 Xung đột

Lái xe trung niên hói đầu nhìn sắc mặt lạnh lùng của Đỗ Địch An, không dễ nói chuyện, lúc này không nói gì thêm chỉ là trong lòng thầm cười nhạt, kiêu ngạo cái gì, ứng tuyển thôi mà, cách cư xử này còn chưa chắc có thể ứng tuyển được vào!

Chiếc xe lặng lẽ đi trên đường, khi đang đi đến chỗ phía trước là công trình thi công, đột nhiên ầm một tiếng, cửa xe bị bật mở, Lucian ngồi cạnh Đỗ Địch An nhảy mạnh ra.

Đỗ Địch An mắt híp lại, trong ánh mắt kinh hãi của lái xe trung niên hói đầu, thuận tay đập một cái, đầu đập vào ghế ngồi của hắn sau đó đập vào đầu xe, đến nỗi óc vỡ toang. Sau đó từ trong xe vọt ra ngoài, khoảnh khắc rời khỏi, kiểm soát nhiệt lượng dẫn đến làm nổ chiếc xe.

Chiếc xe đang di chuyển bất ngờ nổ mạnh khiến tất cả người qua đường và những ô tô khác ở xung quanh đều hoảng sợ, ôm đầu nằm xuống đất, có một số xe phóng nhanh tới nơi khác như tia chớp, chạy trốn theo bản năng.

Đỗ Địch An nhìn về phía Lucian đi tới, mắt hơi híp lại, lấy ra một chiếc điều khiển từ xa ở trong ngực, nhẹ nhàng ấn xuống.

Ầm!

Lucian cảm thấy trên cổ đột nhiên nổ toang ra, đau đớn mãnh liệt làm cho hắn kêu lên một tiếng thảm thiết thế nhưng ngay sau đó, hắn liền cảm thấy cổ lỏng ra, máy định vị kim loại kiên cố kia lại mạnh mẽ phát nổ rơi xuống.

Hắn có chút không hiểu nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nhảy tót lên một con đường nhỏ.

Tuy rằng không biết mục đích của Đỗ Địch An là gì thế nhưng thông qua lời nói của người lái xe trung niên hắn biết Đỗ Địch An chắc chắn không phải là dẫn hắn đi chợ đen nào đó. Đỗ Địch An nói dối hắn, nhất định là có ý đồ khác, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Trên thực tế, hắn chưa bao giờ thực sự tin tưởng Đỗ Địch An. Lúc trước, Đỗ Địch An không giấu gì với hắn, hắn lại cảm thấy có một tia quái dị!

Là một gián điệp, từ trước đến nay tính cảnh giác của hắn rất cao lúc này cướp đường mà chạy cũng là ôm theo nguy hiểm rất lớn thế nhưng hắn đã có những dự tính tốt nhất và xấu nhất rồi, cùng lắm thì lại bị bắt đi thẩm vấn, đến lúc đó hắn sẽ cung khai ra Đỗ Địch An.

Trên đường đột nhiên xảy ra kinh động làm cho người đi đường xung quanh hoảng sợ, nhưng rất nhanh còi báo động ẩn nấp ở các khu vực xung quanh đột nhiên vang lên, cùng lúc đó, tình hình ở đây cũng được gửi đến bộ phòng vệ của thành Mạc Bắc.

Trong đám người hỗn loạn, Đỗ Địch An lặng lẽ đi tới chỗ Lucian rời đi, hắn nhặt lên vòng kim loại cháy đen, xoay người rời đi, giống như là đám người hỗn loạn khác tản ra bốn phía rời đi.

“Không có thiết bị định vị, ta có thể ẩn nấp trong đám người, bọn họ không hẳn là tìm được ta, trước tiên phải tránh khỏi sự giám sát ẩn nấp ở đây…” Trong lúc Lucian trốn đi nơi khác, đầu óc nhanh chóng chuyển động, bỗng nhiên ánh mắt quét qua, thấy một trung tâm thương mại lớn ở trước mắt, bên trong toàn người là người, mắt hắn sáng rực một cái, cơn buồn ngủ đến thật đúng lúc, lập tức lao qua nhanh chóng.

Bên ngoài trung tâm thương mại vang lên tiếng cảnh báo, tuy rằng bảo vệ ở trung tâm thương mại vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng hệ thống trí tuệ nhân tạo kiểm tra được thân phận khác thường của Lucian, phát ra chuông báo.

Tiếng cảnh báo truyền đi khắp trung tâm thương mại, những người mua sắm trong trung tâm thương mại liền hoảng hốt, ngơ ngác nhìn nhau, có chút mờ mịt, hầu hết họ là người dân địa phương ở thành Mạc Bắc, cả đời chưa từng rời khỏi đây, chiến tranh ở biên giới đối với họ giống như là một thế giới khác, trong cuộc sống của họ là cà phê, ngôi sao trong giới giải trí, công việc… Trật tự trong Liên bang nghiêm ngặt, tỉ lệ tội phạm cực kỳ thấp, về cơ bản là không có tội phạm trộm cắp vặt, lại càng không có chuyện cướp bóc, dù sao thì mọi nơi đều có giám sát, trong đó người dưới hai mươi tuổi, thậm chí là lần đầu tiên nghe thấy còi báo động trong đời.

Sau một hồi lặng như tờ, mọi người huyên náo trở lại, hỗn loạn tìm lối ra, chuẩn bị rời khỏi trung tâm thương mại, tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng ý nghĩa của còi cảnh báo là nguy hiểm và tai nạn, đó là bản năng để tránh xa.

Trong khi mọi người đều hướng về phía lối ra, lối ra hiện ra chật chội, đây cũng là cơ hội cho Lucian, hắn nhắm trúng vào lối ra chật kín người, xông qua, bóng dáng nhanh như một tia chớp màu xám, đợi khi chui được vào trong đám người, hắn nhanh chóng dùng tay véo cơ mặt, dùng cơ thịt và mỡ tạo thành một khuôn mặt, sau đó dùng móng tay vẽ tóc, cắt thành một cái đầu cua, cho tới khi cắt đứt tóc, thì hắn tiện tay thiêu hủy, để tránh khỏi lưu lại đầu mối.

Làm xong những thứ này, hắn cởi áo khoác, giả bộ hoang mang, chạy đến một cửa hàng hàng hiệu sang trọng gần đó, dưới ánh mắt hoảng sợ và nghi hoặc của nhân viên cửa hàng, nhanh chóng lấy quần áo và đồ dùng hằng ngày vào phòng thay đồ.

Một lúc sau, một người con trai mang dáng vẻ bình thường mặc toàn đồ hàng hiệu bước ra, mặc dù nhân viên bán hàng hoảng sợ bởi tiếng chuông báo động, nhưng thấy khách hàng đi tới cửa, cũng không thể tránh đi, nhắm mắt tiến lên phía trước nói: “Xin chào, giá tiền bộ quần áo nam Senlang này là…”

Lucian không đợi nàng nói xong, bước nhanh ra khỏi cửa hàng, hắn chỉ chạy hơi nhanh một chút so với người bình thường xung quanh, cũng không có gì nổi bật.

Nhân viên cửa hàng sửng sốt một hồi, lập tức chửi ầm lên, không ngờ rằng lại là một kẻ đến hôi của, quả nhiên muốn tìm chỗ chết, nàng liền đuổi theo, nhưng giày cao gót chạy không tiện, nhanh chóng bị chặn lại bởi đám đông hỗn loạn, mất dấu Lucian.