Chương 1447 Yên tĩnh
Chưa kể nhân viên cửa hàng tức giận gọi cảnh sát, Lucian chạy theo đám đông chạy nhanh ra lối thoát sau khi bỏ mặc nhân viên cửa hàng, vẻ mặt hoảng sợ, nhưng ánh mắt lạnh lùng, nhìn thấy sự căng thẳng trên gương mặt của những người xung quanh, thầm cười khẩy trong lòng, lúc này nghe mấy cô gái bên cạnh huyên thuyên báo động với vẻ phấn khích, đoán là cháy ở trung tâm thương mại.
Hắn nghe được có chút buồn bực, cảm thấy tiếng ồn này rất chói tai, vô cùng khó nghe, trong lòng như có ngọn lửa khó hiểu, muốn bóp nghẹt những cô gái này cho đến chết, nhưng lý trí bảo hắn phải kiên nhẫn.
Thế nhưng mấy cô gái nhỏ này không có ý muốn dừng lại, bàn tán xôn xao không ngừng, cuối cùng hắn cũng không kiềm chế được, phẫn nộ quát: “Im miệng hết đi!”
Mấy cô gái không nghĩ rằng hắn sẽ tức giận, bị giật mình, sau đó có chút tức giận, một cô gái tóc dài trong số đó nghiêng về phía hắn với ánh mắt lạnh lùng nói: “Bọn ta nói chuyện thì liên quan quái gì đến ngươi?” Giọng điệu này giống một người đàn ông, hoàn toàn không có tí hình tượng thiếu nữ nào.
Lucian giận tím mặt, ước mình có thể giơ tay bóp chết ả, nhưng lí trí khiến hắn cố gắng nhẫn nại, gân xanh trên trán nhô ra, sắc mặt đáng sợ.
Mấy cô gái bị dáng vẻ này của hắn dọa sợ lùi về sau vài bước, nhưng cô gái tóc dài kia lại hồn nhiên như không, an ủi những người khác, nói: “Đừng sợ, nếu hắn dám đụng đến một cọng lông tơ của ta, chắn chắn hắn sẽ không chịu được đâu.”
Những cô gái khác nghĩ tới thân phận của cha nàng, thì không còn sợ nữa, đồng thời phát hiện Lucian tuy rằng có vẻ mặt đáng sợ, nhưng giận đến run người, cũng không dám ra tay, dáng dấp toát ra vẻ kinh hãi, trong lòng càng coi thường hơn, một cô gái trong đó nói: “Nhìn hắn ăn mặc bình thường như vậy, có lẽ là tầng lớp tinh anh phổ thông, nếu hắn còn dám nói năng lỗ mãng lần nữa, tìm đến công ty của hắn rồi khiếu nại, cho hắn thất nghiệp!”
Ánh mắt Lucian lóe lên ánh sáng lạnh, nắm đấm nắm tới mức kêu kèn kẹt, đột nhiên gào lên: “Câm hết đi, có tin là ông đây giết hết các ngươi không!”
Ngoài mấy cô gái ra, những người khác xung quanh cũng giật mình vì tiếng quát mắng đột ngột của hắn, trong đó, một thanh niên có dáng người cường tráng, thường xuyên tập thể dục bước ra, đưa tay đẩy ngực của Lucian, nói: “Chú à, ngươi hét to với mấy cô gái, ức hiếp họ thì hay lắm sao?”
Lucian bị hắn đẩy một cái, giống như thùng dầu bị châm lửa, não hắn nổ tung một tiếng, hai mắt đỏ rực, có cảm giác mùi tanh tràn ngập, sát ý nồng nặc làm hắn muốn phát điên, che lấp lí trí, thậm chí hắn không rảnh để suy nghĩ tại sao mình bỗng nhiên dễ tức giận như thế, như tia lí trí cuối cùng kiềm chế nắm đấm của hắn, điên cuồng tức giận chỉ khiến cơ thể hắn run rẩy, khẽ run lên.
“Người này sao lại như vậy, thật thiếu lễ độ.”
“La hét ầm ĩ, bất lịch sự thật đấy.”
“Mấy chục tuổi rồi, còn đi bắt nạt cô gái nhỏ.”
Mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán sôi nổi.
Đổi lại là Lucian trước kia, căn bản không thèm đếm xỉa tới những lời nói xung quanh, dù gì cũng từng học lớp huấn luyện gián điệp đặc công, vẫn phải có sự nhẫn nại, hơn nữa còn đang trên đường chạy trốn, cho dù nghìn người mắng chửi cũng phải nhịn, nhưng bây giờ cảm thấy những lời bàn tán này vang lên ong ong trong đầu, khiến hắn có cảm giác muốn hủy diệt tất cả, làm yên lặng thế giới.
Hắn thở dốc ngày càng to, ý nghĩ giết người trong đầu hắn ngày càng cuồng bạo.
“Cút!” Giọng nói dường như gằn ra từ kẽ răng.
Thanh niên cường tráng quát lên: “Ngươi bảo ai cút đấy, bị điên à?” Nói xong lại đẩy hắn một cái.
“Cút đi!!!” Bỗng nhiên Lucian bạo phát, đột nhiên ngẩng đầu, khát máu trong mắt giống như có, giống như dã thú thoát khỏi vực sâu.
Khi người thanh niên cường tráng nhìn thấy ánh mắt của hắn, thì thấy da dẻ toàn thân phát lạnh, giống như kim đâm, trong lòng không khỏi cảm giác sợ hãi, cảm giác mình đang đối diện với một con ác thú, khoảnh khắc tiếp theo, hắn cảm thấy não mình ù ù.
Oành!
Đầu của người thanh niên đã bị đập nát bởi cú đấm của Lucian!
Óc, máu tươi, bắn tung tóe trên đất!
Rất nhiều óc bắn ra trên mặt của các cô gái được người thanh niên chắn ở phía sau, vẻ mặt có chút khiêu khích của họ liền cứng lại, ngay sau đó liền phát ra tiếng rít chói tai!
Những người xung quanh chỉ trỏ bàn tán đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, há hốc mồm, thậm chí còn quên cả thở.
Cảnh tượng này quá kinh khủng, một đấm đánh nổ đầu, căn bản không phải điều mà con người có thể làm được!
“Chết hết đi!” Lucian gào thét dữ tợn, trước tiên đánh về phía mấy cô gái hay dọa nạt, một tay kéo đầu của cô gái tóc dài nhất lôi về phía trước, kéo đến trước mặt mình.
Cô gái tóc dài bị giật tóc đến mức phản ứng lại, hét lên: “Thằng khốn, bỏ tay, bỏ tay ra cho ta, ngươi biết cha ta là ai không, cha ta là…”
Oành!
m thanh im bặt lại, đầu và khuôn mặt như hoa như ngọc của nàng nổ tung trong nháy mắt, bị đập nát bởi một cú đấm, giống như một quả dưa hấu chín và nứt.
Lucian như sói đi vào bầy cừu, nhanh chân đi ra, bắt những cô gái còn lại, một nắm một, nổ tung đầu các nàng!
Người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng như địa ngục này, sau khi phản ứng lại, hét lên thảng thốt rồi bỏ chạy tán loạn.
“Hét, hét tiếp đi!” Trên mặt Lucian nhuộm màu não, khuôn mặt như quỷ dữ, nhìn người người xung quanh bỏ chạy hỗn loạn, cười gằn ha ha, đuổi theo nhanh chóng, vén quần áo lên rồi đấm ra mấy cái, có người bị đánh xuyên ngực, có kẻ bị bẻ gãy cổ, những người này trong tay hắn như tờ giấy, yếu đuối không đỡ nổi một đòn.