Chương 1467 Thần dược
Mã Tĩnh lấy lại tinh thần, gật đầu liên tục, trong lòng muốn nói, cho dù hai người khác thất bại, chỉ cần có một người thành công, cũng đủ để chứng minh thuốc tái sinh này có tính khả thi, chỉ là thiếu thời gian tiếp tục hoàn thiện thôi.
“Thế mà thật sự có thể!” Người trung niên cường tráng thấy cảnh này, con ngươi hơi co lại, trong mắt lập tức lóe lên một tia nóng cháy, chờ khi Mã Tĩnh cầm ống tiêm đến trước mặt hắn, vội vàng đưa tay lên, hết sức phối hợp.
Trong lòng Mã Tĩnh có chút không ưa hắn, thấy bộ dạng này, khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn nghiêm túc tiêm cho hắn.
Người trung niên cường tráng cúi đầu nhìn vết sẹo trên lồng ngực và lỗ nhỏ bị khuyết thiếu kia, trong mắt vừa hưng phấn vừa hồi hộp, mặc dù người khác thành công, nhưng vết thương của hắn đã quá lâu, đều đã kết vảy, ai biết còn có thể tái sinh được hay không? Hơn nữa thể chất của mỗi người đều có sự khác nhau, đây cũng nguyên nhân vì sao lại quy định cần toàn bộ hơn ba nhân viên thử nghiệm thuốc thông qua, mới có thể đạt được phê chuẩn đưa sản phẩm ra thị trường.
Sau khi trôi qua năm phút, Mã Tĩnh thấy cơ thể của hắn vẫn không có thay đổi, vẻ mặt khẽ biến, khẩn trương nói: “Thế nào, có cảm giác gì không?”
Vẻ mặt người trung niên cường tráng hơi có vẻ khó coi, nói: “Cảm giác toàn thân nóng lên, miệng vết thương có chút ngứa.”
Mã Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, nói: “Giống như tình trạng của hắn, có lẽ rất nhanh là có hiệu quả rồi, vết thương của ngươi tương đối nhiều, hơn nữa thời gian cũng đã lâu, phỏng chừng phải chờ thêm một lúc.”
Người trung niên cường tráng nghe nàng nói như vậy, trong lòng cũng thầm cầu nguyện.
Lại qua đi hai ba phút, người trung niên cường tráng bỗng cắn chặt răng, trong cổ họng phát ra gầm nhẹ.
Mã Tĩnh giật nảy mình, lui về sau mấy bước, kinh ngạc và ngờ vực hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Ngứa quá!!” Người trung niên cường tráng gầm nhẹ nói.
Đỗ Địch An đứng bên cạnh tiến lên trước một bước, chẳng biết lúc nào trong tay đã cầm một con dao giải phẫu, nhanh chóng cắt qua các vết sẹo trên người người trung niên cường tráng, trên vết sẹo lập tức tràn ra máu tươi, nhưng máu tươi rất nhanh đã ngừng chảy, sau đó lập tức thấy được vết thương nhanh chóng khép lại, vết sẹo bị dính phải máu, dường như trở nên khô héo, thực mau, phía dưới vết sẹo mọc ra máu thịt non mới.
Ngoài ra, cái lỗ nhỏ trên phần bụng người trung niên cường tráng cũng từ từ được lấp đầy, không bao lâu sau, máu thịt trắng mịn cũng được mọc ra.
“Thành, thành công rồi!” Người trung niên cường tráng mở to hai mắt, kích động đến thân thể phát run.
Ba người Mã Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được vui mừng hoan hô ra tiếng.
Chờ sau khi cơ thể người trung niên cường tráng khôi phục hoàn toàn, Mã Tĩnh lại tiêm cho người thứ ba, chẳng bao lâu sau lại lần nữa thấy được hiệu quả của thuốc, cánh tay bị cụt của người thứ ba mọc ra, toàn bộ quá trình tiêu hao khoảng nửa giờ, mà cánh tay vừa mọc ra, người này liền kêu to thật đói, sau đó ngất đi.
“Chúng ta thành công rồi!” Đợi nhìn thấy toàn bộ thấy hiệu quả của ba người, ba người Mã Tĩnh rốt cuộc kìm nén không được, xúc động đứng lên ôm lấy nhau, với tư cách nhân viên y dược chuyên nghiệp, bọn họ đơng nhiên biết rõ thuốc tái sinh có ý nghĩa thế nào, quy mô thị trường kinh khủng ra sao!
Có thể nói, bọn họ đã tạo ra được thần dược chắc chắn có thể ghi vào sử sách ngành y dược!
Trong khi đám người Mã Tĩnh hưng phấn hoan hô thì phản ứng của Đỗ Địch An lại rất bình tĩnh. Hắn biết, chuyện khó khăn thật sự chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Mặc dù thuốc tái sinh này do hắn chế tạo ra, nhưng cuối cùng có thuộc sở hữu của hắn hay không thì còn chưa biết được.
“Thực sự tái sinh lại rồi này.” Người trung niên cường tráng phát ra thanh âm cảm khái, đưa tay khẽ vuốt vuốt mảng thịt non mềm trên bụng, xúc cảm tinh tế và nhẵn nhụi, thậm chí có thể cảm nhận được sự thô ráp của vân tay. Hắn có chút ngạc nhiên và thú vị trước loại thuốc thần kỳ này, rồi chợt nghĩ đến gì đó, tầm mắt hắn vượt qua đám người Mã Tĩnh đang hoan hô kích động, nhìn thấy Đỗ Địch An vẻ mặt bình tĩnh phía sau, không khỏi hơi ngẩn ra.
“Ông chủ, ngươi hình như không có gì vui mừng nhỉ?” Người trung niên cường tráng tò mò hỏi. Hắn thu lại sự khinh thường với thanh niên trẻ tuổi này, cũng biết rõ người có thể chế tạo ra loại thuốc như vậy, rất nhanh thôi sẽ khiến cả Liên bang khiếp sợ.
Nghe thấy vậy, đám người Mã Tĩnh kinh ngạc quay lại, nhìn thấy Đỗ Địch An đúng là không có vẻ gì là quá kích động, niềm vui sướng trong lòng không khỏi nhạt đi vài phần, cũng bình tỉnh lại.
“Không có gì đáng phải vui mừng cả, đều đã ở trong tính toán cả.” Đỗ Địch An thuận miệng nói, “Nếu thí nghiệm thuốc đã hoàn thành, vậy tiền thù lao ta sẽ chuyển vào trong tài khoản của các ngươi, các ngươi trở về đi, sau này nếu như việc xét duyệt dược vật có gì cần tới, có thể ta sẽ sẽ liên lạc lại với các ngươi, hy vọng các ngươi sẽ trợ giúp.”
Người trung niên có chút cẩn trọng nhát gan và thanh niên thứ ba gật đầu lia lịa, nói vài câu cảm tạ xong thì đứng dậy rời đi.
“Ngươi không đi?” Đỗ Địch An nhìn người trung niên cường tráng vẫn đang đứng đó, khẽ cau mày.
“Hiếm khi có người đuổi ta đi đấy.” Ngươi trung niên cường tráng khẽ mỉm cười, nói: “Ta tên Diêu Kiệt, hân hạnh làm quen, không biết ông chủ tên họ là gì?”
“Ta tên Tần Mặc.” Đỗ Địch An nói, hắn nhìn từ trên xuống dưới người nam nhân này, cảm thấy tên của hắn có chút quen tai, rất nhanh, hắn đã nghĩ ra. Trong bảng tin Ma tộc tập kích thành Mạc Bắc từng đề cập tới cái tên này, là Đại tướng có danh cua Liên bang, có điều hắn không tìm hiểu cặn kẽ, trên bảng tin cũng không dán kèm hình.