Chương 1469 Tướng quân (2)
Đỗ Địch An lại giống như kẻ lỗ mãng mới vào xã hội, nghe xong tức giận ra mặt, hỏi ngược lại: “Nếu theo như ngươi nói, thì những dược vật khác chẳng phải cũng sẽ phát sinh chuyện như vậy? Nếu thế thì còn ai dám nghiên cứu ra loại thuốc xuất sắc như thế nữa?”
Diêu kiệt lắc đầu, nói: “Loại thuốc bình thường đương nhiên không đáng để người khác mạo hiểm như vậy. Nhưng thuốc này của ngươi giá trị quá cao, nhất định sẽ có người bằng lòng mạo hiểm, chuyện tương tự như vậy cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra. Đằng sau rất nhiều loại thuốc nổi tiếng, thuốc có danh ngươi thấy trên thị thường, là không biết bao nhiêu chiến tranh máu tanh mà ngươi không nhìn thấy? Hơn nữa loại chuyện này, Liên bang cũng rất khó quản, trừ khi ngươi là tập đoàn lớn, hoặc là người có chống lưng to, nếu không thì như loại công ty nhỏ này của ngươi, người ta muốn cướp đi thành quả của ngươi cũng không khó.”
Đỗ Địch An tức giận nói: “Chẳng lẽ Liên bang lại không quản sao? Như vậy chỉ dẫn đến kết cục bóp chết thiên tài, bóp chết thuốc tốt!”
“Đây là do bối cảnh tạo thành, không có cách nào thay đổi, cũng không phải do một hai người là có thể thay đổi.” Diêu Kiệt khẽ lắc đầu, chuyện như vậy hắn gặp qua quá nhiều đã thành quen rồi. Nếu không phải vì thuốc của Đỗ Địch An chữa hết vết thương của hắn, hắn còn lười nhắc nhở ấy.
Đỗ Địch An trầm mặc, giờ khắc này hắn không cười cợt, im lặng một lúc mới nói: “Ta biết rồi, cám ơn Diêu tướng quân, có ngươi mở lời thì bộ phận xét duyệt chắc sẽ không làm khó bọn ta.”
Diêu Kiệt gật đầu, “Có điều đó chỉ là cửa thứ nhất, đoán chừng rất nhanh sẽ có tập đoàn lớn tới thu mua công ty của các ngươi. Nếu như ngươi không muốn mạo hiểm thì có thể bán công ty đi, còn nếu muốn thử đấu tranh thì có thể tìm ta, coi như là trả lại ân tình chữa bệnh cho ngươi.”
“Ta sẽ cân nhắc.” Đỗ Địch An nói.
Diêu Kiệt nhìn hắn một cái, trong mắt có chút tiếc nuối. Hoàn cảnh trong Liên bang chính là như vậy, bóp chết thiên tài. Người có cuộc sống dễ chịu nhất trên cái thế giới này thì lại chỉ là kẻ tầm thường, vậy mới nực cười làm sao!
Diêu Kiệt không ở lại quá lâu, căn dặn mấy câu với Đỗ Địch An sau đó rời khỏi công ty.
Đỗ Địch An tiễn Diêu Kiệt đến cổng công ty, nhìn hắn rời đi trên một chiếc taxi bình thường, ánh mắt khẽ dao động, do dự một lúc vẫn là từ bỏ kế hoạch theo dõi điều tra.
“Tướng quân phụ trách việc bắt giữ cuộc tấn công của Ma tộc đến thăm hỏi, là đến để thăm dò cái gì hay là điều ngoài ý muốn đơn thuần?” Đỗ Địch An cau mày. Nếu như người sau là cố ý đến thăm dò, vậy thì hắn đi theo dõi ngược lại sẽ lộ ra chính mình.
Hơn nữa, hắn không biết nguyên nhân thực sự Diêu Kiệt đến đây, hắn ta là tướng quân của Liên bang cao quý, thân phận vô cùng tôn quý lại có thể giấu tên đến đây làm một nhân viên thử thuốc, ngộ nhỡ thuốc của chính mình xảy ra vấn đề làm hắn độc chết thì tên tuổi anh hùng một đời của vị tướng quân này sẽ hoàn toàn bị hủy hoại. Thậm chí chết có chút buồn cười.
Với lại với thân phận của hắn, thực sự muốn khám bệnh chữa bệnh cho mình chỉ cần nhắn nhủ một chút thôi công ty nhỏ bé của mình đây cũng sẽ phải ngoan ngoãn đưa thuốc qua đó, đâu cần phải tự mình tới chứ?
Nhưng mà nếu như không phải để thử thuốc, tại sao hắn lại mạo hiểm uống thuốc thăm dò chính mình? Nếu như mình có hiềm nghi trực tiếp bắt về tra khảo là được rồi.
Hai mâu thuẫn này làm cho Đỗ Địch An nghĩ mãi không thông. Thế nhưng hắn cảm thấy chắc chắn có chỗ mình đã lơ là, suy nghĩ kỹ lại, ngẫm nghĩ rất lâu, bỗng nhiên Đỗ Địch n nghĩ tới một khả năng. Bụng của Diêu Kiệt không chỉ là thiếu đi một mảng thịt mà ngay cả nội tạng dưới miếng thịt kia cũng đã bị mất. Điều này dẫn đến cơ thể của hắn vẫn luôn tồn tại nguy cơ to lớn, càng ngày càng gầy yếu đi, càng ngày càng suy nhược.
Có lẽ tai họa ngầm này rất ít người biết!
Mà Diêu Kiệt cũng không muốn để người khác biết cho nên không phái người qua đây lấy thuốc cho hắn và tự mình lén lút đến đây, thử thuốc tất nhiên là có nguy hiểm chết người nhưng chỉ là số ít, người này đương nhiên lựa chọn mạo hiểm thử một lần, không biết nên nói là điên cuồng hay là lý trí.
Đỗ Địch An càng nghĩ càng cảm thấy đúng như vậy, còn về tại sao người này lại nói ra tên của chính mình, để lộ ra thân phận thì có lẽ là bởi vì cơ thể đã được chữa khỏi, không quan tâm đến việc bại lộ. Cho dù hắn bị kẻ thù của hắn biết được cũng không có cách nào chĩa vào.
“Xem ra, làm tướng quân cũng không dễ dàng.” Trong lòng Đỗ Địch An thầm nghĩ, bỗng nhiên có chút hối hận không đuổi theo, người này lén lút đến đây chắc chắn không kinh động đến người của quân bộ chuyên cản phía sau theo dõi. Nếu như hắn theo dõi thì có thể biết được địa chỉ gia đình của hắn ta, vậy thì càng dễ làm hơn, trong tay có một con bài chưa lật.
Những vị tướng quân là quan chức cấp cao của Liên bang, danh tính người nhà và những quyền riêng tư khác đều là cơ mật, và được bảo hộ. Cho dù là tiểu công tử của một tập đoàn lớn như Felix cũng không có quyền được biết.