← Quay lại trang sách

Chương 1488 Đưa tang (2)

Người trung niên cường tráng kia không nghĩ tên trẻ tuổi này lại chín chắn như vậy, biết bọn họ mắng chửi cũng không có tác dụng gì, lúc này hắn giơ tay lên ý bảo mọi người yên tĩnh, rất nhanh, tất cả đã dừng lại.

“Trương Lan Tâm tùy ý lên một trương trình truyền hình là có thể kiếm được số tiền này, bọn ta cũng không cần nhiều lắm, nếu như ngươi không lấy ra được thì để cho Trương Lan Tâm ra nói với bọn ta, ta không tin nàng không có tiền!”

Đỗ Địch An khẽ cười, nói: “Các ngươi nói đúng, chút tiền này bọn ta vẫn lấy ra được, không phải chỉ là tám chín triệu sao, chỗ của ta có mười triệu, chỉ cần có thể giúp được các ngươi là tốt rồi.”

Đám người hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới chỉ là nói đại vài câu mà Đỗ Địch An đã đồng ý, trong phút chốc có hơi ngượng ngùng, nhưng rất nhanh nghĩ đến sắp có tiền trong tay, trong mắt tràn ngập nóng bỏng, nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An, hận không thể tự mình qua cướp, nhưng mà luật pháp Liên bang đã khắc sâu vào xương tủy, đương nhiên bọn họ thật sự không dám ra tay, chỉ dám nhìn chăm chú vào máy thông tin trong tay Đỗ Địch An.

“Ta đã nói rồi mà, bà Lan Tâm là một người tốt sao có thể không nỡ đưa tiền chứ.”

“Nếu nàng ta đưa sớm thì tốt rồi, chúng ta cũng không cần lãng phí nhiều thời gian như vậy ở đây, phơi nắng đến choáng váng cả đầu.”

“Nếu đã vậy, cậu trai trẻ, mau đưa tiền đi.”

Đám người nóng lòng thúc giục.

Đỗ Địch An giơ tay lên, chờ cho đám người im lặng rồi mới nói: “Các ngươi đừng nóng vội, các ngươi một đường vất vả đến đây, tiền đương nhiên ta sẽ đưa, ngoài ra, ta còn gọi thêm mấy chiếc xe đưa các ngươi trở về, hy vọng các ngươi trở về sẽ sống thật tốt đừng có phòng lòng của bà Lan Tâm.”

“Sẽ vậy mà.”

Đáp người liên tục đáp lời.

Lúc này Đỗ Địch An dùng máy thông tin đăng nhập vào quyền hạn nội bộ của công ty, điều động một đoàn tàu hỏa từ tính tới, nói là tàu hỏa, nhưng mà so với xe buýt thời trước rộng chỉ hơn một chút, không gian bên trong thoải mái hơn chút thôi.

Chờ đám người lần lượt lên xe, Đỗ Địch An cũng đi lên, thiết lập cho tàu hỏa tự động lái, sau đó chọn tuyến đường đi, đoàn tàu ổn định khởi động.

“Tiền đâu? Ngươi cũng đi cùng bọn ta à?” Người trung niên cường tráng nhìn thấy Đỗ Địch An cũng lên xe, sắc mặt không tốt, cảm thấy dường như có gì đó không ổn.

Đỗ Địch An giơ tay lên, giọng nói nói: “Các vị, bây giờ bắt đầu chuyển tiền cho các ngươi, mọi người ngồi yên, đừng có đảo lộn trình tự, nếu không lát nữa có người không nhận được tiền thì đừng có trách ta.”

Hiệu quả của lời này rất tốt, những người vốn dĩ còn đang nghi ngờ cũng chủ động ngồi vào.

Lúc này, Đỗ Địch An dựa theo chỗ ngồi từ trước ra sau bắt đầu chuyển tiền, đám người thấy hắn thật sự chuyển tiền mới dần yên tâm, ai nấy cũng đều háo hức không thôi.

Không lâu sau, đám người trên xe đều đã nhận được tiền chuyển khoản từ Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An chờ sau khi chuyển khoản xong, hắn ngồi ở vị trí phía trước của đoàn tàu nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, tốc độ của đoàn tàu rất nhanh, đoàn tàu đi dọc theo đường ray thành phố rời khỏi khu nhà giàu đến vùng ngoại ô của một thị trấn hẻo lánh.

Cho dù là một thành phố lớn của Liên bang như thành phố Thủ Ước thì cũng sẽ có nơi cằn cỗi, chỉ là không nhiều thôi.

Dọc đường đi qua hai cái thị trấn nhỏ vắng vẻ, đoàn tàu vẫn tiếp tục lăn bánh.

“Đến nhà của ta rồi, mau dừng xe lại.” Ai đó thấy tàu hỏa muốn rời khỏi thị trấn, vội vã hét lên.

Đỗ Địch An chẳng quan tâm đến, chờ người kia kêu to hơn Đỗ Địch An mới nói: “Trước tiên đi xa một chút, sau đó sẽ đưa về, đừng nóng vội, cứ coi như là đi du lịch đi.” Trong lúc hắn nói chuyện, đoàn tàu đã chạy ra khỏi thị trấn nhỏ, người kia thấy vậy thì có hơi tức giận, nhưng cũng không thể làm gì, đành ngồi xuống.

Sau khi đoàn tàu chạy ra khỏi thị trấn nhỏ, đi đến đường quốc lộ ở ngoại ô, tổng cộng có hai đường quốc lộ, một đường nhìn có dấu hiệu sơn, một đường có vẻ rất tàn tạ cũ nát, thế nhưng đoàn tàu lại chạy về phía con đường cũ nát này.

Lúc này, không ít người đã nhận ra có điều không ổn, người trung niên cường tráng đứng lên đầu tiên, tức giận nhìn Đỗ Địch An: “Ngươi muốn đưa bọn ta đi đâu?”

Đỗ Địch An cũng đứng dậy từ chỗ ngồi, xoay người, sắc mặt bình thản nhìn vào đám người, hắn nói: “Đi đâu ha? Đương nhiên là đưa các ngươi đi chết rồi.”

Một lời vừa thốt ra, đám người trong xe sôi trào, tất cả đều đứng dậy, kích động kêu to, chỉ trích Đỗ Địch An, có người cất tiếng mắng chửi, mấy thanh niên gần ghế trước của Đỗ Địch n đứng dậy, vừa mắng chửi vừa định dùng tay bắt lấy Đỗ Địch An, muốn đánh hắn.

Đỗ Địch An hơi nhấc chân lên, đá nhẹ nhàng một cái, tức thì bàn chân đá vào lồng ngực của một người phía trước, tiếng xương sườn vỡ vụn vang lên, thanh niên này đụng ngã mấy người phía sau, xếp thành rùa ngửa mặt, hồi lâu cũng không đứng dậy được.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Người trung niên cường tráng phẫn nộ quát mắng.

Đỗ Địch An lạnh lùng nói: “Ta nói rồi mà, ta đưa các ngươi đi chết.”

“Ngươi dám giết người sao?”

“Lẽ người ngươi muốn chết cùng bọn ta? Nếu bọn ta gặp chuyện không may thì ngươi cũng chẳng thể sống được!”

“Thật sự quá vô pháp rồi, đừng tưởng ngươi có tiền là ngon, dám giết người à? Ha ha.”

Đỗ Địch An nhìn thấy đám người mồm năm miệng mười gào thét giận dữ, cười nhạt, nói: “Có tiền đương nhiên là ngon rồi, nếu không các ngươi cực khổ kiếm tiền như vậy để làm gì chứ? Các ngươi nghĩ rằng mạng của mình có giá trị sao?