← Quay lại trang sách

Chương 1489 Đưa tang (3)

Mặc dù pháp luật sẽ che chở cho các ngươi, nhưng pháp luật cũng chỉ do con người làm ra, đám người rác rưởi các ngươi thì tính là cái gì?”

Nghe được lời nói của hắn, không ít người đã rất hoảng hốt, dù sao có kẻ vẫn rất kính sợ những người thượng lưu quyền quý.

Người trung niên thay đổi sắc mặt thất thường, cười lạnh nói: “Giết rất nhiều người bọn ta, ngươi cho rằng sẽ không lên tin tức sao? Đến lúc đó bị truy cứu thì ngươi cũng không thoát khỏi án tử hình!”

“Vậy thì cũng không đến lượt đám người chết như các ngươi hành quyết.” Đỗ Địch An mỉm cười.

Người trung niên cường tráng thấy Đỗ Địch An dường như không đơn giản chỉ là đe dọa, hắn lập tức thay đổi nét mặt, giọng điệu chịu thua, nói: “Ta không cần tiền nữa, ta trả lại cho ngươi, ngươi dừng xe lại đi, cho xe dừng lại đi!”

“Tiền có ích gì, tiền này vốn là tiền để mua quan tài cho các ngươi!” Đỗ Địch An cười nhạt, nói: “Hơn nữa, cuộc sống của ngươi trong mắt của ta không đáng giá một xu, có chân có tay mà không chịu vì loài người đuổi giết đám ma vật, cũng không chịu làm việc xây dựng xã hội, chỉ là một lũ sâu mọt ăn rồi sản xuất phân bón, chút tiền lẻ này là ta đầu tư cho các ngươi, nếu đã yêu tiền như vậy, vậy thì mang nó xuống mồ chôn đi!”

Nhìn thấy biểu tình lạnh nhạt của Đỗ Địch An, không ít người đã sợ hãi, ai oán cầu xin tha thứ.

“Bọn ta và người không thù không oán, vì sao lại muốn giết bọn ta?”

“Cầu xin người buông tha cho bọn ta, cùng lắm thì ta không cần tiền nữa, ta trả lại tiền cho ngươi, cũng không đến tìm người gây rắc rối nữa.”

“Cho ta xuống xe, cầu xin ngươi đó.”

Người trung niên cường tráng thấy sự cầu xin vô dụng, hắn hét lên đầy giận dữ: “Đừng tưởng ngươi là người của công ty lớn thì giết người sẽ không phạm pháp, bọn ta có nhiều người như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ không ai có thể gánh nổi ngươi!”

“Lũ sâu bọ dốt nát.” Đỗ Địch An cười lạnh, “Các ngươi ép buộc một người già không quen không biết phải đưa tiền cho mình đã là đáng chết rồi, trên đời này người lương thiện rất ít, người có khả năng giúp đỡ người khác mà lương thiện lại càng ít, đáng tiếc, đám người đã nghèo còn mà lười biếng như các ngươi chỉ biết sống vô tri, không khắc chế được bản tính tham lam, làm cho người lương thiện lại càng thêm ít, cho nên các ngươi phải gặp kẻ ác như ta, đáng tiếc đến khi gặp được vậy thì các ngươi sẽ không còn đường để về nữa.”

Người trung niên cường tráng điên cuồng hét lên: “Bớt nói nhảm đi, mọi người cùng nhau xông lên giết chết hắn!”

Dưới tiếng hét giận dữ của hắn, không ít các thanh niên to khoẻ tỉnh lại từ trong cơn kinh hoàng, khuôn mặt dữ tợn giơ nanh múa vuốt lao về phía Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, một cước đá ngã đám người, có người từ bên cạnh đến gần, bị hắn tiện tay tát một cái vào mặt, cả người cứ như con quay xoay người bay đi, đụng ngã cả một đám người.

Những người đứng sau bị sức mạnh kinh khủng này của Đỗ Địch An dọa cho sợ hãi, trợn trừng hai mắt, khó có thể tin được.

Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng, bất ngờ dùng tay chưởng vào hệ thống định vị tự động của đoàn tàu, đánh ra cả tia lửa, đập vỡ thiết bị định vị, sau đó hắn tung người nhảy lên, bùm một tiếng, hắn đập vỡ tấm kim loại phía trên đỉnh đầu của đoàn tàu, đứng trên mép lỗ thủng.

Đám người chưa từng thấy qua sức mạnh khủng bố kinh người như này, ai nấy đều sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm miệng, vẻ mặt đầy sợ hãi.

Không biết là ai đột nhiên kêu to một tiếng, người trung niên cường tráng tỉnh táo lại, lập tức nhìn thấy cuối đường quốc lộ ở phía trước đoàn tàu có một mảng nứt gãy sụp đổ, con ngươi co rút lại, hoảng sợ hét to.

Trong xe tràn ngập tiếng la hét, mũi chân Đỗ Địch An xoay một chút, từ trên đỉnh tàu phiêu diêu nhảy xuống, hệ thống định vị của đoàn tàu đã bị hư hỏng nên vẫn tiếp tục chạy về phía trước, tốc độ không hề giảm đi, sau khi hắn nhảy xuống, đoàn tàu vẫn chạy thẳng một đường về chỗ nứt gãy của đường quốc lộ, ầm ầm rơi xuống.

Đỗ Địch An chậm rãi đi đến bên cạnh chỗ đứt gãy, nhìn đoàn tàu đang từ từ lăn dưới xuống vách núi cả trăm mét, thân xe đã bốc khói, ánh mắt hắn chớp lên một cái, cũng không tiến đến làm gì thêm, phiêu phiêu xoay người rời đi.

Tổng bộ tập đoàn Terrass.

Tọa lạc tại trung tâm thành phố Đô Yêu, có diện tích hơn ngàn vạn mét vuông, là đế vương của những biệt thự! Phải biết rằng, ở cái trung tâm thành phố tấc đất là tấc vàng này, cho dù chỉ là một căn nhà hơn trăm mét vuông cũng đã đáng giá đến hơn mấy tỷ, mà hơn ngàn vạn mét vuông này thì là khái niệm gì nữa? Tương đương với khu đô thị trung tâm nhất của thành phố Đô Yêu, tất cả đều bao trùm trong hoa viên của tổng bộ tập đoàn Terrass, chỉ riêng mảnh đất này đã có giá mấy trăm tỷ!

Cho dù là chính phủ Liên bang của thành phố Đô Yêu thì cũng chỉ ở khu vực hạng hai.

Đây chính là sự bá đạo của bốn tập đoàn lớn, tiền bạc với họ có lẽ cũng chỉ là những con số thôi, tập đoàn Terrass còn phụ trách in tiền cho Liên bang, tiền? Không ai biết tập đoàn Terras rốt cuộc có bao nhiêu tiền, nhưng họ biết sản nghiệp của tập đoàn Terrass trải rộng khắp các thành phố Liên bang, sản phẩm sản xuất bán cho ngàn vạn hộ gia đình, bất luận là nam hay nữ, già hay trẻ đều sẽ dùng đến sản phẩm của tập đoàn Terrass, từ cơm áo gạo tiền, trên mọi phương diện!