Chương 1490 Chủ Thần đại nhân
Giờ phút này, trong quần thể biệt thự của tập đoàn Terrass, tầng cao nhất của toà nhà khoa học kỹ thuật, ánh sáng âm u bao phủ mỗi một góc trong phòng, tầng cao nhất này chỉ có một gian phòng cực lớn, vô cùng rộng rãi, trông giống như một cung điện, nhưng so với cung điện thì đơn giản hơn chút, không có quá nhiều sự trang trí xa xỉ, chỉ là từng ngọn đèn lỗ khảm ở các ngóc ngách trong phòng tản ra ánh sáng yếu ớt, mặt đất không phải sàn nhà mà giống như một tấm gương trong suốt.
Heslody mặc một chiếc áo dài nam màu vàng đen trông như một linh mục đang chậm rãi đi vào, bàn chân giẫm lên mặt đất trong suốt giống như là đang đi trên không trung, phía dưới mặt đất này cũng không phải là hình ảnh của tầng tiếp theo, mà là một khoảng âm u sâu thẳm mênh mông, điểm từng chút ánh sáng giống như là một vũ trụ đầy sao.
Thân thể Heslody đứng thẳng tắp nhưng đầu lại hơi cúi xuống, hắn đang nhìn ra khu vực cách mũi chân chưa đến năm mét, cũng không dám kéo dài về phía trước nhiều, cứ như vậy bước đi từng bước từng bước một, trong lòng đang yên lặng nhớ kỹ, khi đi tới bước thứ mười hai, lúc này, hắn dừng lại sau đó hơi cúi người, giọng điệu vô cùng cung kính, nói: “Heslody đến gặp Chủ Thần đại nhân, không biết ngươi gọi ta vào có gì dặn dò.”
Một người trẻ tuổi cực kỳ lạnh nhạt, mang theo ngữ điệu bễ nghễ thiên hạ từ trên đỉnh đầu của Heslody truyền xuống: “Tên Ma tộc kia lại đi gây họa rồi, ngươi đi thu dọn cục diện rối rắm đó đi.”
Heslody hơi ngẩn ra, nghi ngờ hỏi: “Là cái tên được đưa đến đưa đến công ty Randy? Hắn không chịu ngoan ngoãn thành thật ở công ty mà còn dám gây ra tai hoạ?”
“Là hắn cố ý, hắn muốn xem thử ranh giới khoan dung cuối cùng của ta.” Giọng nói thờ ơ đó không hề chứa một chút cảm xúc nào, nói: “Đi đi.”
Heslody căng thẳng trong lòng, vội vàng cúi đầu nói: “Vâng, Chủ Thần đại nhân.”
Nói xong, hắn hơi cúi người hành lễ sau đó mới chậm rãi xoay người lui ra, trước khi đi hắn liếc nhanh qua phía trước, nhìn thấy ánh hào quang vô cùng chói mắt, dường như là một pho tượng thần linh đang phát sáng! Hắn bình tĩnh đi ra khỏi gian phòng, chờ cánh cửa hợp kim chậm rãi lại đóng lại mới cảm giác không khí nhẹ hơn rất nhiều, khẽ thở ra một hơi, đôi mắt hơi chớp, trong lòng tự lẩm bẩm: “Lại là tên Ma tộc kia, Chủ Thần đại nhân để ý đến hắn như vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ?”
…
Sau khi Đỗ Địch An đi vào thị trấn nhỏ, hắn gọi một chiếc xe hơi và trở về công ty.
Vừa mới vào công ty, Đỗ Địch An đã dùng thấu thị quét qua các tầng lầu, sau khi tìm thấy bóng dáng của Trương Lan Tâm, hắn lập tức đi thẳng tới một phòng thí nghiệm ở tầng cao nhất.
Quét thẻ, cửa phòng thí nghiệm mở ra, Đỗ Địch An vừa vào đã thấy Trương Lan Tâm và Khổng Chí đang bận rộn làm thí nghiệm, còn có bốn chuyên gia khác, bọn họ là một tổ, một khi nghiên cứu dự án thành công thì sẽ đạt được danh lợi vô cùng to lớn.
Nghe thấy có người đi vào, không ít người quay đầu nhìn thoáng qua, thấy là Đỗ Địch An, bọn họ cau mày một cái sau đó không để ý nữa, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Trương Lan Tâm thấy Đỗ Địch An trở về, buông hoá chất trong tay xuống, nhanh chóng bước tới, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ đi rồi à?”
“Đều đi cả rồi.” Khi Đỗ Địch An nói đến từ “đi” hắn đã dùng một ngữ điệu khác.
Trương Lan Tâm cũng không nghe ra sự khác thường, thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng hỏi: “Bọn họ muốn bao nhiêu tiền? Rất nhiều phải không?”
Đỗ Địch An mỉm cười, đưa hoá đơn chuyển tiền của máy thông tin ra cho nàng xem, nói: “Cũng không nhiều lắm, mỗi người hai trăm ngàn, tổng cộng hơn tám triệu, ta vẫn cho nổi.”
“Nhiều vậy sao!?” Trương Lan Tâm trợn mắt, hơi giật mình, nhưng rất nhanh nàng đã vô cùng tức giận, cúi đầu ngột ngạt.
“Bà Lan Tâm, ngươi đừng để trong lòng, chỉ là chút tiền nhỏ, bọn họ hứa sau này sẽ không đến nữa, chỉ là về sau ngươi cũng đừng có để ý đến những người này nữa, Liên bang có vô số người nghèo, giúp không hết được, đều giúp thành bạch nhãn lang hết rồi.” Đỗ Địch An khuyên bảo.
Trương Lan Tâm nặng nề gật đầu, nói: “Ta biết, chuyện lần này ta cũng thấy rõ, sau này sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa, nhưng mà đứa nhỏ à, số tiền này của ngươi…” Nàng suy nghĩ một chút sau đó trịnh trọng nói: “Ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Trương Lan Tâm cảm nhận được ánh mắt bất mãn của những người khác, cũng không tiện nói thêm, “Vậy ngươi ở đây tùy ý xem một chút, có cái gì không hiểu thì cứ đến hỏi ta, ta đi làm việc trước đã.”
“Được rồi.” Đỗ Địch An đồng ý.
Đỗ Địch An dạo quanh phòng thí nghiệm một lúc rồi đi, hắn đi tới phòng thí nghiệm không có người ở bên cạnh, kéo một cái ghế đến ngồi bên giá sách, thoả thích lật xem tư liệu bên trong. Với quyền hạn của hắn có thể tùy ý vào những phòng thí nghiệm này, so với việc tỉ mỉ đọc ở trong phòng thí nghiệm đang có người, thì ở chỗ này có thể rất ngẫu hứng, chỉ là đa số tư liệu ở đây hắn đều xem không hiểu.
Nhưng mà hắn đều cố ghi nhớ những công thức này, chờ sau khi học được công thức và danh từ đại diện cho cái gì đó là có thể lập tức thông suốt.
Hắn tìm được quyển sổ ghi chép, lần lượt ghi chép lại những thứ không hiểu, sau đó đến phòng ăn trước, gọi đồ ăn, vừa ăn vừa đợi.
Đợi đến khi Trương Lan Tâm - một chuyên gia của phòng thí nghiệm đi xuống ăn cơm, Đỗ Địch An lập tức gọi lên món chính, lúc này Trương Tâm Lan đi tới phòng ăn, bị Khổng Chí ở bên cạnh nhắc nhở, nàng lập tức chú ý tới Đỗ Địch An đang ngồi ở một vị trí dễ thấy, hơi bất ngờ, trực tiếp đi qua đó.