Chương 1512 Tại sao ta không biết mình là Thần
Sau khi những người khác rời khỏi, Heslodi nhìn Đỗ Địch An trong lồng năng lượng đang ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, bị người phía sau nhìn chằm chằm khiến hắn đột nhiên có cảm giác ớn lạnh, đã rất lâu rồi hắn chưa gặp lại cảm giác này, chỉ có ở nơi của vị “Chủ Thần đại nhân” kia mới có thể cảm nhận được hàn ý nồng đậm và uy nghiêm nhiều hơn, còn cảm giác mà Đỗ Địch An cho hắn, lại giống như một dã thú hung ác lúc nào cũng sẽ vồ tới đây, cho dù ánh mắt kia vô cùng bình thản, yên lặng, lại có sáu tầng lồng năng lượng ngăn cách, nhưng loại cảm giác này vẫn khiến hắn cảm thấy lông tơ dựng thẳng lên, trái tim không nhịn được đập nhanh hơn.
Đây là Ma tộc chân chính? Ánh mắt hắn hơi lóe lên, không khởi động dụng cụ ngay lập tức, mà là mở miệng nói: “Dường như ngươi cũng không kinh ngạc.”
“Kinh ngạc cái gì?” Đỗ Địch An hỏi lại.
Heslodi hơi mỉm cười, nếu đối phương không hiểu ý hắn, thì hắn cũng không muốn giải thích, chỉ nói: “Không có gì.”
“Có phải là nên kinh ngạc hay không, người bắt ta tới đây, lại là lão đại tập đoàn tài chính Terrass?” Đỗ Địch An nhàn nhạt nói.
Heslodi hơi nhíu mày: “Ngươi đã sớm đoán được là ta?”
“Có quyền để ta tiến vào công ty Randy rồi đạt được quyền hạn tối cao, lại có thể điều động ba cơ giáp Sáng Thế Thần bao vây diệt trừ ta, thậm chí không tiếc hy sinh để một cơ giáp Sáng Thế Thần tự bạo, ngoại trừ ngươi thì ai còn tư cách này nữa?” Đỗ Địch An cười nhạt nói.
Heslodi nhìn thoáng qua thanh niên này, bỗng nhiên có cảm giác số tuổi của người phía sau dường như là một dấu chấm hỏi, thái độ bình tĩnh và tự tin này, hoàn toàn không giống một một người trẻ dưới ba mươi tuổi vừa dung nhập vào xã hội.
“Vậy ngươi đoán xem, lý do ta mời ngươi tới đây là gì?” Heslodi rất hứng thú nói.
Đỗ Địch An bình tĩnh trả lời: “Nếu đã rơi vào trong tay ngươi, vậy ngươi làm thế nào thì tùy ngươi, ta không sao cả.”
Heslodi cười ha ha, vốn định vòng vèo hơi Đỗ Địch An mấy câu, từ đó hiểu được tính đặc thù của Đỗ Địch An, nhưng không ngờ Ma tộc trẻ tuổi này dầu muối đều không ăn, lại cẩn thận thành thục, hắn biết nói thêm nữa cũng vô dụng, vì tránh để người kia biết được ý đồ của mình, lập tức không để ý tới Đỗ Địch An nữa, quay về phía máy tính CPU thật lớn cung kính nói: “Đại nhân, mọi người đều tản đi rồi.”
Đỗ Địch An nhìn thấy hành động đột ngột của Heslodi, cho dù từ xưa đến nay hắn vẫn luôn bình tĩnh, cũng không khỏi sửng sốt, hơi kinh ngạc một chút, nhưng sau một giây, ý nghĩ đứt gãy nào đó hiện lên dưới đáy lòng của hắn trong nháy mắt, ý nghĩ này khiến trái tim hắn mạnh mẽ nhảy lên một chút, lỗ chân lông trên toàn thân co rút lại, cảm thấy có một sự lạnh lẽo khó biểu đạt bằng ngôn ngữ.
Lúc này, máy tính CPU có cấu tạo phức tạp kia đã vận chuyển, cùng lúc đó, Đỗ Địch An bỗng nhiên thấy một mảnh quầng sáng từ bên ngoài chiếu xạ ở trước mình khoảng 3 mét, hóa thành một hình người giả lập, sau đó dần dần ngưng tụ thành thật thể, toàn thân là ánh sáng mông lung giống như thiên thần, gọi là hình chiếu ảo.
Kỹ thuật hình chiếu ảo rất cao, hình chiếu ngưng tụ ra dần dần trở nên vô cùng chân thật!
Khi nhìn thấy diện mạo của người kia, Đỗ Địch An lại ngây người lần nữa, nhìn hắn với ánh mắt khó tin.
Đây là một gương mặt phương đông, hắn chỉ nhìn thấy hai ba lần, nhưng vĩnh viễn cũng không quên được, bởi vì gương mặt của người này cực kỳ đẹp trai, đẹp trai đến mức giống như thiên thần hoàn mỹ, mà thân phận của hắn cũng cao thượng đến nỗi không thể tưởng tượng, được Liên bang tôn xưng là vị Thần Khoa học!
Hiển nhiên Thần Khoa Học đã sớm đoán được phản ứng của Đỗ Địch An, hắn chỉ hơi mỉm cười, ngay sau đó mở miệng nói: “Ngươi cũng lui ra đi.”
Hắn không hề xoay người mà là đưa lưng về phía Heslodi, giọng điệu ra lệnh đã thể hiện rõ thân phận và địa vị tối cao của hắn.
Heslodi cũng không hề tức giận, trên mặt vô cùng khiêm tốn, phần lưng luôn thẳng hơi cong xuống, cung kính nhận lời, ngay sau đó nhìn thoáng qua Đỗ Địch An trước mặt, rồi xoay người đi xuống đài cao rời khỏi tầng chót của của căn cứ này.
Khi cánh cửa hợp kim đóng lại, dưới tầng chót to lớn như vậy chỉ còn Đỗ Địch An và Thần Khoa Học mà thôi, âm thanh đóng cửa vang vọng vô cùng vắng vẻ.
“Ngươi không chết sao?” Sau khi Đỗ Địch An khiếp sợ xong, phản ứng đầu tiên là buột miệng thốt ra lời này.
Thần Khoa Học hơi mỉm cười: “Lần đầu gặp mặt đã hỏi người khác như vậy, thật sự không lễ phép chút nào.”
“Chắc đây đâu phải lần đầu chúng ta gặp mặt phải không?” Đỗ Địch An nói.
Thần Khoa Học cười nhạt, nói: “Nếu ngươi muốn nói như vậy thì cũng không sai, ngươi đã nhìn tượng điêu khắc của ta, thấy hình dáng của ta, bây giờ ta chỉ là một hình chiếu không khác gì tượng điêu khắc, cho nên cũng không tính là lần đầu chúng ta gặp mặt.”
Đỗ Địch An không rảnh để nói mấy vấn đề này với hắn, lập tức hỏi: “Ngươi không phải là người từ ba trăm năm trước sao? Không ai có thể sống đến ba trăm năm phải không? Chẳng lẽ ngươi đã đông lạnh thân thể một đoạn thời gian? Hay là ngươi làm phẫu thuật đổi đầu?”
Đối mặt với việc Đỗ Địch An liên tiếp đưa ra vấn đề, Thần Khoa Học cũng không mất kiên nhẫn, trên mặt mỉm cười nói: “Ngươi cũng nói rồi, không ai có thể sống đến ba trăm năm, nhưng ta cũng không xem như là ‘ người ‘.”
Đỗ Địch An ngẩn ra, nghĩ đến xưng hô của hắn, lập tức sắc mặt hơi biến hóa.
“Có biết vì sao ta tìm ngươi đến đây hay không?” Thần Khoa Học cười nói.