Chương 1513 Tại sao ta không biết mình là Thần (2)
Ánh mắt Đỗ Địch An chớp chớp, lắc đầu nói: “Không biết, nhưng chắc là từ đầu đến cuối không phải vì mục đích giải phẫu ta, cũng không phải vì biết được tình báo Đế quốc từ chỗ ta, dù sao thông qua lịch sử chiến đấu dài dòng của Liên bang và Đế quốc, cũng đã sớm hiểu rõ mấy thứ này, cho dù thật sự bắt được một Vương giả đang đương nhiệm trong Đế quốc, hẳn cũng sẽ không kinh động đến người có cấp bậc như Heslodi, càng huống chi là ngươi.”
Thần Khoa Học cười nói: “Nói không sai, lý do ta tìm ngươi, là bởi vì thân phận của ngươi không giống với bất kỳ ai.”
“Thân phận của ta?”
“Không sai, là thân phận giống với ta.”
Đỗ Địch An lại ngơ ngẩn lần nữa, phản ứng đầu tiên không phải là hoài nghi hắn nói xạo, mà là cảm thấy có chút kinh ngạc, thậm chí còn cảm thấy tự hào, nhưng trong giây lát ý nghĩ này đã bị xua tan, thay vào đó là cảm giác kinh hoàng khó tả, vẻ mặt của hắn tràn đầy nghi hoặc và mê mang, hỏi: “Thân phận giống như ngươi sao? Chẳng lẽ nói, ta cũng là thần? Sao ta không biết chuyện này chứ?”
Thần Khoa Học cười thần bí, nói: “Ngươi không phải thần, nhưng cũng xem như là một bán thần!”
“Bán thần?”
“Không sai, thân thể của ngươi có tiềm năng trở thành thần, ngươi còn nhớ cảnh tượng đầu tiên khi ngươi mở mắt nhìn thế giới hay không?”
Nghe được lời này, trong đầu Đỗ Địch An lập tức hiện ra những hình ảnh trong ký ức khi bị Phi Nguyệt lật xem, hắn đã sớm quên nó rồi, nhưng dưới năng lực ma ngân của Phi Nguyệt lại bị lật ra lần nữa, từ những hình ảnh nhìn thấy được sau khi mở mắt ra, mỗi một năm, mỗi một ngày, đều hiện lên rất rõ ràng, nắm tay của hắn không khỏi siết chặt lại, cảm nhận sự đau khổ khó hình dung bằng ngôn ngữ.
Bởi vì lời Thần Khoa Học nói không phải là “Sinh ra”, mà là “Ra đời.”
Thần Khoa Học nhìn thấy phản ứng của Đỗ Địch An, trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc, tuy là hắn hỏi như vậy, nhưng cũng không cho rằng Đỗ Địch An sẽ nhớ rõ mọi chuyện từ lúc bắt đầu ra đời, nhưng dựa vào phản ứng kia thì chắc chắn Đỗ Địch An đã biết chút gì đó, hứng thú của hắn càng nồng đậm hơn, nói: “Nhìn dáng vẻ của ngươ, dường như đã biết thân phận của mình, vậy ngươi cũng nên nhớ rõ, “Người chế tạo” ra ngươi là ai phải không?”
Nghe thấy ba chữ “Người chế tạo”, thân thể Đỗ Địch An hơi rung động một chút, hắn cảm giác có một sự tức giận mãnh liệt, muốn phát tiết nó ra ngoài, nhưng đối tượng lần này lại không phải Phi Nguyệt, cũng không phải là Borrow, mà là Thần Khoa Học hắn không thể nhìn thấu, hắn biết cho dù bản thân tiếp tục phủ nhận, thậm chí là lừa gạt bản thân, không cho bản thân suy nghĩ và nhớ đến những hình ảnh kia, thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Lúc trước khi Phi Nguyệt lật xem ký ức của hắn, hắn đã thấy được tất cả hình ảnh từ khi mình mở mắt.
Tuy rằng ngay lúc đó hắn vẫn luôn ở trong dụng cụ, không thể nghe thấy âm thanh của “Cha mẹ”, nhưng dựa vào môi ngữ, hắn đã sớm hiểu được cuộc nói chuyện của bọn họ, cũng biết được thân phận chân chính của mình…
Là một “Hy vọng” do bọn họ chế tạo ra.
Ít nhất ở trong miệng “Cha mẹ” của hắn, hắn là hy vọng, là hình thái tiến hóa mới của nhân loại, cũng được gọi là “Con người mới”.
Còn người chị cực kỳ đáng yêu luôn đối xử tốt với hắn, cũng chỉ là một vật thí nghiệm mà thôi. Nhưng so ra hắn càng hoàn thiện hơn, đây cũng là lý do vì sao khi thiên tai ngoài ý muốn tiến đến, hắn đã được chọn trở thành người sống sót, ngủ say trong tủ đông lạnh.
Tuy rằng hắn không biết vì sao người chị có bề ngoài và trí tuệ cao hơn hắn, ở trong mắt “Cha mẹ” lại không hoàn thiện bằng hắn, tiêu chuẩn để bọn họ định nghĩa con người mới là cái gì?
Hắn chưa bao giờ tự hỏi mấy việc này, chỉ đơn giản là vì không muốn tự hỏi, không muốn suy nghĩ và chôn giấu ký ức này vào chỗ sâu nhất trong nội tâm.
Bởi vì một khi suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng cũng chỉ là bi thương.
Thần Khoa Học thấy Đỗ Địch An lâm vào trầm mặc, cũng muốn trả lời, hắn cũng không hề tức giận, mỉm cười nói: “Thần thai trên thế giới này cũng không còn nhiều, ngươi cũng xem như là một trong những thần thai trưởng thành còn sót lại, có lẽ bên trong Đế quốc Hỏa Long ở phương bắc vẫn còn tìm được một đến hai thần thai, còn ở trong Đế quốc của ngươi, có lẽ vị Đế Vương kia cũng là thần thai, nhưng muốn bắt bọn họ cũng rất khó khăn, về phần ngươi, rõ ràng là thần thai, nhưng thực lực lại nhỏ yếu đến đáng thương, nếu ta không đoán sai, chắc là ngươi bị vị Đại Đế kia đuổi giết đến đây phải không?”
Đỗ Địch An vừa hồi phục tinh thần từ trong suy nghĩ bi thương, nghe thấy lời này cũng không khỏi ngẩn ra, cảm giác có chút không hiểu, nhưng “Thần thai” trong miệng hắn hiển nhiên là chỉ bản thân, còn Đế quốc Hỏa Long hắn đề cập đến, lại khiến hắn nghĩ đến dị tộc Hỏa Long ở phía đông Đế quốc, nhưng nếu dựa theo bản đồ địa lý của Liên bang, thì tính ra cũng nghiêng lên phía Đông Bắc. Còn từ “Đại Đế” trong miệng đối phương lại khiến hắn hơi giật mình, theo như những gì hắn biết từ chỗ của Fensia, Đế quốc do bảy đại Vương giả thống lĩnh, phân hoá quyền lợi, nhưng ở trong mắt Thần Khoa Học, dường như cũng không đề cập đến Vương giả.
Về phần thực lực của bản thân, tuy rằng không tính là Vương giả chân chính, nhưng ít ra cũng khiến hắn điều động ba cơ giáp Sáng Thế Thần có tính năng giống với Vương giả mới bắt được, điều này cũng xem như đứng đầu trong nhân loại, lại bị hình dung là “Nhỏ yếu đến đáng thương”, cho dù Vương giả trong Đế quốc mạnh hơn bản thân rất nhiều, cũng không chênh lệch bao nhiêu, điều này có phải là chứng minh, hắn hoàn toàn không đặt Vương giả vào trong mắt?