Chương 1514 “Hy vọng” và “Sinh tồn”
Nếu là như thế này, vậy hơn phân nửa vị “Đại Đế” trong miệng hắn, chính là người thống trị chân chính của Đế quốc!
Còn cách nói Thất vương là nhất trong miệng Fensia, chắc là do thân phận nàng quá thấp, còn chưa đủ trình để biết được sự tồn tại của “Đại Đế”.
Mà vị Đại Đế này cũng chưa chắc là quốc vương chân chính của Đế quốc, nhưng cũng có thể là quốc vương của Đế quốc, chỉ là biểu hiện cực kỳ âm thầm, vì thế dân chúng cũng cho rằng quốc vương là bù nhìn, kẻ mạnh chân chính là bảy đại Vương giả!
“Hắn nói ‘Đại Đế’ là thần thai, có thân phận giống như mình, cũng được chế tạo ra, lại đoán là mình bị đuổi giết, điều này có ý nghĩa giữa thần thai có đấu tranh, bản thân mình cũng là thần thai, vậy chắc chắn mục đích hắn bắt mình tới đây không hề đơn giản! Cho dù mình đi đến Thủ đô Đế quốc hay Liên bang, cũng sẽ bị phát hiện rồi bị bắt lại, bởi vì trong nhóm thần thai, mình chính là kẻ yếu!”
Trong đầu Đỗ Địch An đột nhiên nghĩ như vậy, trong lòng âm thầm cân nhắc, cảm thấy có chút kinh khủng, thế giới này thật sự nguy hiểm hơn tưởng tượng của hắn, mà lúc trước hắn lại ngây thơ mờ mịt, nếu trong lúc đang nhỏ yếu mà dám đến Đế quốc, thì chắc là lúc này đã bị vị Đại Đế kia bắt về, để nuôi dưỡng hoặc là bị giết chết.
Thần Khoa Học nhìn thấy dáng vẻ Đỗ Địch An hơi giật mình lại im lặng không nói, dường như đã bị hắn nói trung tâm tư, nhưng hắn chỉ hơi mỉm cười, chỉ nói: “So với những thần thai khác, ngươi là người kì lạ nhất, trong gen của ngươi có dấu vết đã từng ngủ đông, nếu ta không đoán sai, chắc ngươi là nhóm thần thai đầu tiên từ ba trăm năm trước, chỉ là mới ra đời trong lâu, trái đất đã bị Ma Trùng bên ngoài xâm chiếm, dẫn tới lúc ấy các quốc gia hoàn toàn tan rã, còn thân làm thần thai như ngươi đã được nhân loại gửi gắm kỳ vọng cao, cho nên bị đông lạnh lại.”
“Khi ngươi thức tỉnh từ trong tủ đông thì thế giới đã sớm thay đổi hoàn toàn, cho nên ngươi mới có thể nhỏ yếu như thế, đúng không?”
Đồng tử Đỗ Địch An co rút lại, cho dù hắn muốn không chế cảm xúc của mình, lúc này cũng không tránh khỏi cảm thấy hơi kinh hoảng và sợ hãi, cộng thêm một chút cảm giác sởn tóc gáy, sự hiểu biết của đối phương về hắn thật sự còn tỉ mỉ hơn hắn, nếu không có trải nghiệm khi Phi Nguyệt lật xem ký ức, có lẽ hắn cũng sẽ không biết được thân phận chân chính của mình, nhưng tất cả điều này đều không thoát khỏi đôi mắt của kia, thậm chí đối phương còn biết hắn từng tiến vào tủ đông lạnh!
Chẳng lẽ đây chính là bản lĩnh của thần?
Nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của Đỗ Địch An, Thần Khoa Học liền biết bản thân nói đúng rồi, hắn nhẹ nhàng cười, nói: “Nói như vậy thì có thể giải thích tất cả.”
Đỗ Địch An bình tĩnh lại, nhìn chăm chú vào hắn, nói: “Thần thai là cái gì, ngươi cũng là một thần thai sao? Thần thai tồn tại vì mục đích gì?”
“Đây là một câu chuyện xa xưa.” Thần Khoa Học cũng không từ chối trả lời, mà là nhẹ giọng kể ra: “Từ khi nhân loại ra đời đã ở chung với trời và đất, tất nhiên sẽ đấu tranh với dã thú, có lẽ đây là điều tất cả sinh linh đều phải đối mặt, từ cá voi xanh lớn nhất đại dương, cho đến một con kiến, mỗi loại vi khuẩn cũng đều như thế, đều sống trong đấu tranh.”
“Mà mục đích đấu tranh chính là vì sinh tồn!”
“Nhân loại trải qua vô số lần sinh sản và truyền thừa, đã sớm từ tiến hóa từ niên đại ban đầu ăn lông uống máu đi đến nền văn minh thời đại, đối với nhiều người sinh tồn không phải việc khó, không cần cướp đồ ăn với dã thú, cũng sẽ không chiến đấu bị thương dẫn đến hư thối cảm nhiễm mà chết, ở thời đại văn minh, sinh tồn đã là nhu cầu cơ bản, là điểm mấu chốt của mỗi người trong xã hội.”
“Nhưng cấp bậc phân hóa trong nhân loại không bình đẳng, cái gọi là mỗi người bình đẳng, thiên tử cũng sẽ bị xử tội như thứ dân, cũng chỉ là cách nói để an ủi dân chúng mà thôi.”
“Dân chúng chỉ theo đuổi nhu cầu cơ bản là đồ ăn, còn người có thân phận thì theo đuổi hưởng thụ, tiền tài và quyền thế đều có thể mang đến trải nghiệm hưởng thụ cực hạn, nhưng những thứ đó đều không thể ngăn cản một sự kiện.”
“Điểm cuối mà tất cả sinh mệnh đều sẽ phải đối mặt đó chính là…Chết!”
Đỗ Địch An im lặng nghe hắn kể, trong lòng lại suy tư chuyện khác.
Dường như Thần Khoa Học đang kể lại một chuyện cổ cưa, giọng nói xa xăm: “Khi sinh tồn trở thành nhu cầu cơ bản, con người sẽ khát vọng nhiều thứ hơn nữa, hưởng thụ, hưởng thụ vô cùng vô tận, tất cả sinh mệnh đều khát vọng sự bất tử!”
“Nhưng trên đời này lại không có sinh mệnh nào là bất tử, cho dù là vũ trụ đầy sao, cũng sẽ có tuổi thọ của nó, bao gồm cả các thiên thể rất lớn trong vũ trụ, cũng sẽ có lúc kết thúc.”
“Cho dù nhìn bằng góc độ lý trí, thật sự không thể bất tử, nhưng mọi người vẫn muốn sống lâu hơn một chút, mấy trăm năm hay hơn một ngàn năm, thậm chí là mấy vạn năm!”
Đỗ Địch An nhíu mày nói: “Ý của ngươi là, mục đích bọn họ tạo ra thần thai là để tìm được cách khiến nhân loại sống càng lâu hơn? Còn chúng ta là sản phẩm thí nghiệm?”
“Ngươi chỉ nói đúng một nửa.” Thần Khoa Học mỉm cười nói: “Thần thai là phiên bản tiến hóa của nhân loại, có năng lực thích ứng và năng lực tiến hóa vượt qua người thường, nếu thế giới không bị Ma Trùng xâm lấn, trái đất vẫn giống như ban đầu, thì thần thai như chúng ta cũng chỉ có tuổi thọ gấp đôi người thường mà thôi, tố chất thân thể cũng giống như vận động viên thường xuyên rèn luyện, đương nhiên, nếu chúng ta chịu rèn luyện, thì sẽ trở thành viện động viên đứng đầu.”