← Quay lại trang sách

Chương 1521 Thắng (2)

Hắn đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể cuộn tròn co quắp trên mặt đất, ôm đầu gầm nhẹ, trong miệng rống ra âm thanh mơ hồ, trong âm thanh lại vô cùng thống khổ.

Khoảng chừng hơn mười phút sau, thân thể của hắn dần dần hết rung động, chậm rãi ngừng lại, dường như vừa rồi đã trải qua một trận vật lộn kịch liệt vậy, hắn cảm giác cả người đều là mồ hôi đầm đìa, nhưng khi hắn ngồi dậy, lại không nhịn được cười ha ha.

“Vẫn là ta thắng!”

Hắn siết chặt nắm tay, ý cười trên mặt biến mất, chỉ còn lại tràn ngập hận ý và tức giận.

“Cơ quan của ngươi tính toán tường tận, vừa thông minh lại cẩn thận, nhưng chung quy vẫn là tính sai một bước!” Hắn hơi cười lạnh, trong mắt lại là sát ý lành lạnh: “Dừng ở đây thôi, cho dù ngươi để lại chiêu cuối thì sao chứ?”

“Dù là ký ức hay ý chí, ta đều không thua bất kì ai!”

Hắn hơi nhếch miệng, trong mắt hiện ra vẻ ngạo mạn tận trời: “Ta là Lâm Trường Sinh, Thần Khoa Học của Liên bang, đã sống hơn hai trăm năm, ký ức phong phú, ý chí ngoan cường, sao là thứ mà ngươi có thể tưởng tượng được?”

Cuộc chiến tranh đoạt ý thức này khiến cho Thần Khoa Học cảm thấy mệt mỏi bội phần, hắn ngồi nghỉ trong chốc lát mới cảm thấy ổn hơn một chút.

“Hiện tại thân thể đã là của ta rồi, đợi khi ta chữa lành khiếm khuyết trên cơ thể này xong, trên đời này còn ai có thể ngăn cản Lâm Trường Sinh ta nữa đây?” Hai mắt của Thần Khoa Học sáng rực, hắn khẽ cười khẩy, ý thức chảy xuôi theo cáp quang màu vàng kim trên trán kết nối với phần ý thức kia của thế giới giả tưởng, rồi ra lệnh: “Hãy chuẩn bị ngay cho ta một căn phòng thí nghiệm và hai cái xác Hoang Thần, ta muốn tiến thành thí nghiệm.”

Mệnh lệnh của hắn truyền ra theo ý niệm nhưng ngay sau đó, phần ý thức kia của thế giới giả tưởng lại phản hồi lại một giọng nói lạnh như băng: “Thế mà ngươi vẫn còn ở đây sao?”

“Hả?” Thần Khoa Học lập tức cau mày nhưng lòng hắn lại trở nên nặng nề: “Cái gì mà ta vẫn còn ở đây? Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, nếu ta không ở đây thì ngươi làm sao tồn tại được?”

“Thế mà ngươi lại bị lây nhiễm phần ý thức này của ta, phàm nhân, ta đã xem thường năng lực của ngươi rồi!” Ý thức thế giới giả tưởng lạnh lùng nói. Giọng nói ấy tràn ngập sát ý lạnh lẽo nhưng lại có lý tính hơn bao giờ hết.

Thần Khoa Học nghe thấy ý thức giả tưởng này nói chuyện với mình bằng giọng điệu như vậy, bèn không khỏi nổi cơn thịnh nộ nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới một chuyện, liền ngạc nhiên hỏi một cách nghi hoặc: “Chuyện gì đây? Không lẽ bị trúng virus rồi? Không đúng, không có virus nào có thể tổn hại ta. Khoan đã. Không lẽ là trước đó, khi tranh đoạt ý thức, hắn đã lần theo dữ liệu được truyền đi để đến được thế giới giả tưởng sao?”

Nghĩ đến đây, hắn khẽ biến sắc, lạnh lùng nói: “Đừng cho rằng ngươi bị lây nhiễm ý thức giả tưởng thì ta không có cách nào trị được ngươi!”

“Ngu xuẩn!” Ý thức giả tưởng lạnh lùng quát lên một tiếng: “Chuyện đã đến nước này rồi mà ngươi còn không biết mình đã bị lây nhiễm sao? Ý thức của tên phàm nhân ti tiện này trà trộn vào trong tư duy của ngươi, thôi miên ngươi rồi!”

“Thôi miên ta? Làm sao có thể? Ta chính là Lâm Trường Sinh đấy!” Thần Khoa Học không nhịn được giễu cợt.

“Thế ngươi có còn nhớ ngươi đã cướp mất cơ thể của ai không?” Ý thức giả tưởng lạnh lùng nói.

“Tất nhiên là…” Thần Khoa Học chuẩn bị thốt ra cái tên đó mà không hề nghĩ ngợi, nhưng khi lời đến bên miệng lại cảm thấy không đúng, hắn không kiềm được mà cúi đầu xuống với vẻ mặt ngập tràn nghi hoặc: “Kỳ lạ, ta đã cướp mất cơ thể của ai vậy? Cơ thể này vốn chính là của ta mà, có người đã xâm nhập vào cơ thể ta, bị ta đuổi đi rồi.”

“Phàm nhân ti tiện, ngươi cho rằng làm vậy là có thể phản kích sao? Cơ thể của ngươi, ta đã nhắm chắc rồi!” Ý thức giả tưởng nói với ngữ điệu điềm nhiêm.

Nghe thấy lời hắn nói, Thần Khoa Học lập tức sực tỉnh, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ: “Ta biết rồi, là ngươi đã có ý đồ cướp đoạt cơ thể ta, ngươi không phải là ý thức của ta, rốt cuộc ngươi là ai?”

“Hừ!” Ý thức giả tưởng hừ một tiếng lạnh lùng: “Nếu ngươi đã đồng hóa phần ý thức này của ta rồi, vậy thì hãy diệt vong cùng hắn đi!”

Nói đoạn, một luồng dữ liệu hỗn loạn cuồn cuộn dâng trào ập đến từ cáp quang màu vàng kim, nhanh chóng chiếm đoạt ý thức của Thần Khoa Học. Những dữ liệu hỗn loạn này giống như từng binh sĩ virus, cắn nuốt ký ức của hắn một cách nhanh chóng, nhưng dù sao hắn cũng là Thần Khoa Học, đã lập tức nhìn thấu hết loại dữ liệu hỗn loạn này. Hắn biết đây là một loại virus dữ liệu, biết rằng nếu hắn còn tiếp tục ở trong bộ não này thì ý thức của hắn sẽ dần dần bị ăn mòn đến cạn kiệt.

Hắn không giữ lại nữa, ý thức xuôi theo cáp quang truyền gửi mà tràn vào trong thế giới giả tưởng.

“Đây là sân nhà của ta, ngươi chết chắc rồi!” Thần Khoa Học lạnh lùng nói với ý thức giả tưởng kia.

Chỉ thấy giữa trời sao mênh mông trong thế giới giả tưởng, tinh hà vũ trụ đang xoay quanh hai người khổng lồ, Thần Khoa Học chính là một trong hai người đó, hắn nhìn một bóng dáng hư ảo trước mặt mình, chuẩn bị tấn công.

“Ngu xuẩn!” Bóng dáng hư ảo này nhanh chóng ngưng tụ lại, đó là một khuôn mặt người phương Đông cực kỳ tuấn mỹ, hắn lạnh lùng nói: “Hãy nhìn gương mặt hiện tại của ngươi đi!” Nói đoạn, hắn vung tay lên, tinh hà xung quanh hội tụ vô số tinh cầu, ánh sao sáng ngời hóa thành một mặt gương phản chiếu khuôn mặt của Thần Khoa Học.