Chương 1547 Bóng tối buông xuống
Mỗi người họ đều là người kiệt xuất hừng hực dã tâm nhưng vận mệnh thế giới đã định, khó có thể vượt qua được. Hiện nay Ma Đế đã có được Phi Nguyệt, cũng xem như là có được một cơ hội, khó trách sẽ ồ ạt tấn công Liên bang.
“Phi Nguyệt có thể đánh bại Quang Minh Vương, có thể thấy thực lực của nàng không tầm thường, có lẽ sức dùng để đánh bại Quang Minh Vương cũng không phải là mạnh nhất, có lẽ một mình nàng có thể chống đỡ được một đội quân cả triệu người, và cả bảy đại Vương giả khác!” Đỗ Địch An thầm nghĩ vậy. Suy luận này tuyệt đối không có chỗ nào là phóng đại cả. Phi Nguyệt không phải là một người liều lĩnh, mà là người hết sức cẩn trọng. Nếu nàng đã tiến vào Đế quốc thì đã chuẩn bị sẵn sàng bị bảy đại Vương giả vây đánh, chứng tỏ nàng tin tưởng thực lực của mình, cho dù có gặp phải bảy đại Vương giả cũng không hề lo sợ.
“Cho nàng thêm thời gian để trưởng thành, có lẽ sẽ lại là một nữ Ma Đế nữa. Tên Ma Đế kia cử nàng đến đây, ngoại trừ xung phong đi đầu thì hơn phân nửa còn tâm tư khác…”
“Bất kể thế nào, nàng xuất hiện ở nơi này là một chuyện tốt đối với ta. Nếu có thể lấy được ma ngân của nàng, thực lực của ta sẽ có thể tăng vọt nhanh chóng, cực kỳ có ích cho trận chiến của ta và Lâm Trường Sinh. Hơn nữa, ta còn có thể nghe ngóng về tung tích trái tim ta từ nàng.”
Đỗ Địch An khẽ híp mắt, thu hồi khí tức, quan sát biến hóa trên chiến trường.
Trong lúc Đỗ Địch An đang trầm tư, Phi Nguyệt và Huyết Gai Quân Vương xuất hiện trên chiến trường giống như hai quả đạn pháo, phóng thẳng về phía trung tâm phòng tuyến Liên bang.
Nhận ra Vương giả xuất hiện, phía Liên bang cũng lập tức bắt đầu hành động, Đỗ Địch An nhìn thấy từng dải đạn tên lửa và pháo laser được dựng lên trên giá đỡ phía sau chiến trường, nhất là thần pháo Cự Ma có thể giết chết Vương giả kia cũng đang được lên nòng.
Ngoài ra, Đỗ Địch An còn nhìn thấy một số vũ khí laser khác cũng có uy lực không thể xem thường, có vũ khí laser bắn ra tia sáng có tính ăn mòn mạnh, một khi bị bắn trúng thì cơ thể sẽ nhanh chóng rã ra, mặc dù sức phá hoại không mạnh bằng pháo laser nhưng cũng cực kỳ đáng sợ.
Đỗ Địch An tập trung quan sát, muốn xem thử Phi Nguyệt sẽ ứng phó thế nào.
Lúc này, Huyết Gai Quân Vương đi theo phía sau Phi Nguyệt bỗng giơ tay lên, hai cánh tay cuồng bạo ma hóa, biến thành vô số dây roi máu lao xuống từ trên trời, xuyên qua chiến trường phía dưới, dây roi bện vào nhau như hai cái cây khổng lồ có đường kính mấy chục mét, cắm xuống mặt đất chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sau đó liền bắn ra từng sợi dây roi màu đỏ máu từ trong bùn đất bốn phía, giống như vũ khí sắc bén, đâm xuyên qua những bộ cơ giáp ở xung quanh.
Tựa như đã hình thành một khu rừng gai máu với trung tâm là mặt đất bị hai cánh tay đâm xuyên qua, đó là lĩnh vực của Huyết Gai Quân Vương.
Đỗ Địch An dùng thấu thị quan sát, nhìn thấy tế bào của Huyết Gai Quân Vương biến hóa vô cùng chi tiết, lĩnh ngộ của hắn cũng dần tăng lên. Đúng lúc này, trời bỗng tối sầm đi, bầu trời xanh thẳm lúc giữa trưa trở nên xám xịt chỉ trong chớp mắt, phảng phất một tấm rèm đen nghịt xuất hiện giữa trời, che phủ toàn bộ ánh sáng.
Đỗ Địch An hơi ngẩn ra, lực chú ý cũng dời khỏi người Huyết Gai Quân Vương, chuyển sang Phi Nguyệt ở phía trước hắn, lập tức nhìn thấy lỗ chân lông toàn thân nàng tràn ra sương mù màu đen, thứ sương mù này như những sợi tơ lởn vởn trong không khí, chúng đang khuếch tán ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Không khí giống như bị vấy nhiễm nhưng khí đen không những không phai đi mà còn đậm đặc thâm trầm hơn nữa.
Trong nháy mắt, hơn nửa vùng trời đều bị bóng tối bao phủ.
“Lĩnh vực Hắc Ám…” Đồng tử Đỗ Địch An co lại, mặt hắn có chút hoảng sợ, cảnh tượng này làm hắn nghĩ đến năng lực của Borrow.
“Sao nàng ta lại dùng năng lực của Borrow? Năng lực của hắn chính là ma vật cổ xưa hiếm gặp, hiện nay trên cơ bản đã biến mất rồi!” Đỗ Địch An vừa khiếp đảm vừa hoài nghi, đa số ma vật cổ xưa đã tuyệt tích, chỉ có số ít còn lưu lại, ví dụ như “Độc Hoàng Hậu” mà hắn hấp thu, chính là ma chủng cổ xưa, bởi vì hoàn cảnh sống tốt và tiến hóa chậm nên vẫn còn tồn tại được.
Thế nhưng đa số ma vật cổ xưa khác hoặc đã tiến hóa, biến thành hình thái mới hoặc đã biến thành thức ăn, bị tuyệt chủng rồi.
Ma vật cổ xưa không có nghĩa là mạnh nhưng ma ngân cổ xưa của Borrow lại là ma vật cực kỳ hiếm hoi, cho dù ở thời đại nào cũng là một sự tồn tại hết sức kinh khủng.
“Không lẽ nàng đã giết chết Borrow?” Đỗ Địch An nghĩ đến khả năng này, cảm thấy đại khái cũng chỉ có cách giải thích này mà thôi. Nếu chuyện này là thật thì cũng đồng nghĩa với suy đoán trước đó của hắn không sai, Phi Nguyệt cũng có sẵn năng lực gần giống hắn, có thể hấp thu năng lực ma ngân của người khác, hơn nữa còn là hấp thu vô hạn.
Lúc này, sau khi bóng tối bao trùm cả bầu trời, tên lửa của Liên bang cũng đã được bắn ra ngoài, cùng lúc đó, thần pháo Cự Ma cũng nhắm ngay vị trí của Phi Nguyệt mà bắn ra, laser xuyên thẳng đến chân trời, va chạm một cách vang dội.
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên, sau đó dư âm dần dần biến mất.
“Làm sao có thể như vậy?” Đỗ Địch An suýt nữa hét toáng lên.
Vài phút trôi qua, chỉ thấy tấm màn đen trên trời vẫn chưa biến mất, ngược lại còn bao trùm mỗi lúc một rộng hơn, tựa như muốn nuốt chửng cả phạm vi toàn bộ chiến trường.