Chương 1549 Sát thủ (2)
Máy thăm dò công nghệ cao của Liên bang cũng không thể tìm được vị trí chính xác của Phi Nguyệt, những mục tiêu trong tầm ngắm của họ đều là hóa thân của Phi Nguyệt do năng lượng hắc ám của tấm màn đen ngưng tụ thành. Chỉ có Đỗ Địch An nhờ vào thấu thị mới miễn cưỡng cảm ứng được vị trí thật sự của Phi Nguyệt, giấu thật sâu trong tấm màn đen.
Chỉ cần ở trong tấm màn đen, Phi Nguyệt có thể tự do ngưng tụ hóa thân, di chuyển nó đến mọi nơi nàng muốn, như là lĩnh vực trong tay nàng.
Dưới sự dẫn dắt của hai đại Vương giả, chiến sĩ ma ngân trên mặt đất phấn khích xung phong, đánh cho quân đoàn cơ giáp liên tiếp bại lui, bắt đầu xuất hiện thương vong diện rộng, phi cơ chiến đấu trên không ngay lúc tấm màn đen xuất hiện đã bị bắn rơi một lượng lớn, số còn lại đành phải rời chiến trường trở lại sân bay.
Còn Lôi Điểu trên trời dường như cũng rất sợ tấm màn đen, không đợi phi cơ chiến đấu bỏ chạy đã chủ động vọt khỏi tấm màn đen, dường như đã chuyển lên nơi cao hơn.
Năng lực của Phi Nguyệt, đến Lôi Điểu cũng e sợ.
Tuy rằng nếu Lôi Điểu cùng lúc phóng điện cũng có thể oanh tạc Vương giả, nhưng dù sao Lôi Điểu cũng không phải nhân loại, đụng trúng bản năng sợ hãi thì chỉ biết nhanh chóng tránh xa.
“Xem ra Lâm Trường Sinh không định sử dụng quân đoàn người máy, thần pháo Cự Ma mất tác dụng, tiếp theo chắc chắn sẽ dùng đến vũ khí chiến tranh thật sự, không biết bọn họ có thể tiếp tục chống cự hay không?” Đỗ Địch An chớp mắt, thông qua trí nhớ của Lâm Trường Sinh, hắn biết rõ con bài chưa lật của phòng tuyến này như lòng bàn tay.
Đúng như những gì hắn dự đoán, không đợi quá lâu, quân đoàn cơ giáp bại lui lượng lớn, chiến sĩ ma ngân thừa thắng xông lên, tiến đến cách trung tâm chỉ huy bảy, tám dặm, một căn cứ ngầm sau phòng tuyến chậm rãi được mở ra, để lộ một bệ máy cao lớn, phía trên có một khẩu pháo thật lớn, dài hơn 20m, giống như một cỗ đại pháo. Nhưng chân đế được nối vào bệ máy phía dưới, mà xung quanh bệ cao là một mảnh đồng bằng rộng lớn rải rác rất nhiều máy phát điện cối xay gió và năng lượng mặt trời, còn có máy phát điện bằng sức nước, dưới căn cứ còn chôn hai lò phản ứng hạt nhân để cung cấp năng lượng.
“Thần pháo Siêu Đạo Lôi!” Đỗ Địch An trừng mắt nhìn cỗ pháo màu đen to lớn.
Thứ này chính là vũ khí mà Lâm Trường Sinh chuẩn bị cho vị Ma Đế kia, nó đè nén điện năng đến mức tận cùng khủng bố, Vương giả chỉ cần bị chạm nhẹ cũng có thể bị năng lượng điện đánh thành bột phấn.
Ầm!
Khi “thần pháo Siêu Đạo Lôi” xuất hiện trong tầm mắt của Đỗ Địch An, bên trong họng pháo xuất hiện một tia sáng màu tím sẫm, ở trong khu vực hơn mười mét bên ngoài họng pháo, không khí hơi bị biến dạng và dòng điện lóe lên như một cơn bão từ trường, sau đó, một đường thẳng có thể được nhìn thấy rõ ràng ở trung tâm của từ trường này, không có bất kỳ tia lửa điện nào lóe lên trong không khí trong đường thẳng này, giống như một ống dẫn trong suốt vô hình.
Ngay sau đó, ánh điện lập lòe chớp tắt trong không khí đột nhiên ngưng tụ, co lại theo đường thẳng này, không hề có ánh điện chớp tắt, mà thẳng theo chiều ngang của họng pháo, ầm một tiếng, có tiếng nổ vang trời giống như sấm nổ tung mặt đất, cách hơn mười dặm mà tiếng vang vẫn rất dữ dội, tiếng động đinh tai nhức óc.
Đỗ Địch An cảm thấy làn da của mình tê dại một hồi, tựa như điểm yếu bị vuốt ve, mái tóc hơi dựng lên do tĩnh điện tạo ra, một chùm sáng màu tím xuyên thấu bầu trời, để lại dấu ấn trên võng mạc của hắn, ngay sau đó, tấm màn đen bao phủ trên khắp chiến trường đột nhiên bị xé rách, vẽ ra một vết rạn màu tím như thể một bức tranh màu đen bị mở ra.
Cho dù là với thị lực của Đỗ Địch An cũng không thể nắm bắt được chuyện gì đã xảy ra vào lúc này.
Không hề được báo trước, không có bất kỳ sự tạm dừng nào, “thần pháo Siêu Đạo Lôi” có thể thu năng lượng và bắn nhanh hơn sức tưởng tượng của Đỗ Địch An, có lẽ khi đẩy ra thì nó đã tích trữ sẵn năng lượng rồi.
Sau một hồi run sợ, Đỗ Địch An nhanh chóng có phản ứng lại, hắn vội vàng nhìn về phía chiến trường, tấm màn đen bị xét rách, rừng rậm Huyết Gai chiếm giữ trên chiến trường phía sau tấm màn đen cũng bị xuyên thủng, Huyết Gai quân vương rút lui và trốn ở sâu trong rừng rậm Huyết Gai, đã biến mất không thấy đâu!
Ngay sau đó, Đỗ Địch An nhìn thấy rừng rậm Huyết Gai đang không ngừng bành trướng lãnh thổ, tất cả dây leo đều ngừng chuyển động, sau đó co rúm lại, mềm nhũn trên mặt đất, lại nhanh chóng tách ra và tan thành máu đỏ tươi.
Một biển máu đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, ngâm và nhấn chìm những thứ còn sót lại, thậm chí một số cơ giáp đã bị hỏng cũng bị biển máu bao phủ, nhuộm đỏ cả bề mặt cơ giáp.
Con ngươi màu vàng của Đỗ Địch An hơi co rút lại, hắn nhanh chóng tìm kiếm trên chiến trường, nhưng lại không tìm thấy bóng dáng của Huyết Gia Vương giả.
“Chết rồi?!” Đỗ Địch An khẽ hít một hơi, vẻ mặt dao động, Huyết Gai quân vương gần như có thể chi phối tình hình chiến sự, hắn chết như vậy thật sự là quá khủng khiếp!
Đột nhiên, hắn nghĩ tới Phi Nguyệt trên bầu trời, vội vàng nhìn lại, đã thấy tấm màn đen bị xé rách từ từ nhúc nhích, dường như đang chầm chậm khôi phục lại, trong ở một chỗ của tấm màn đen có một bóng người màu đen đang ẩn nấp, nhìn từ bóng dáng và hình thể thì đó chính là Phi Nguyệt!
Hình như nàng không bị thương!