← Quay lại trang sách

Chương 1550 Đều hiện

“Một pháo kia hẳn là nhằm vào nàng, liên kết vị trí của nàng và Huyết Gai quân vương trên một đường thẳng, với sức mạnh hủy diệt của “thần pháo Siêu Đạo Lôi”, đủ để một mũi tên trúng hai con nhạn mà bắn chết bọn họ, vậy mà nàng lại không trốn, có vẻ như vừa rồi không nhắm trúng chân thân của nàng, mà là một phân thân của khối năng lượng bóng tối...”, ánh mắt của Đỗ Địch An trở nên chăm chú, với tốc độ bắn và thời gian tụ năng lượng nhanh chóng của một pháo kia, cơ bản là Phi Nguyệt không có thời gian để phản ứng, có thể thấy mục tiêu của “thần pháo Siêu Đạo Lôi” đã lệch, nếu muốn bắn phát pháo thứ hai, thời gian có thể ít nhất phải là ba mươi giây!

Chỉ riêng một pháo trước đã tiêu tán một phần mười điện năng trên chiến trường!

Nghe có vẻ một phần mười không nhiều lắm, nhưng đây là chiến trường trung tâm của Liên bang, cung cấp vô số hệ thống cơ giáp và vận hành máy móc, một phần mười điện năng đã rất đáng sợ rồi!

“Chờ lĩnh vực của nàng phát động, muốn giết nàng thì độ khó rất cao, ta thấy bóng dáng ẩn nấp kia cũng nhất định không phải là chân thân của nàng, nhưng cũng có thể là phân thân của nàng, mục đích là để gây nhầm lẫn với thiết bị dò tìm cao cấp hơn, có thể chân thân của nàng đã hòa thành một thể với bóng tối từ lâu rồi, hoàn toàn không thể phân biệt được”, Đỗ Địch An nhìn tấm màn đen trên bầu trời, không thể không nói năng lực mà Phi Nguyệt có được của Borrow quá mức khó giải quyết, có lẽ hắn phải đem Thái Dương Thú của mình cuồng bạo hóa, khi mặt trời ở trạng thái mạnh nhất, mới có thể đánh một trận và hóa giải hoàn toàn lĩnh vực của nàng.

Nhưng hắn cũng không biết đây có phải là con át chủ bài cuối cùng của nàng hay không!

Đỗ Địch An vừa nghĩ tới đó, một chùm ánh sáng đột nhiên xẹt qua bầu trời từ chiến trường bên kia Đế quốc, giống như một chùm hạt, với tốc độ cực nhanh, vượt xa tốc độ âm thanh, vẽ ra một đường vòng cung bay tới vị trí của “thần pháo Siêu Đạo Lôi”.

“Quang Minh Vương?” Đỗ Địch An nhìn thấy trong chùm sáng này có một chùm hạt ánh sáng có đường nét giống với hình người, đột nhiên hắn nghĩ đến thân phận Vương giả của người kia.

Cùng lúc đó, tấm màn đen trên bầu trời cũng xuất hiện thay đổi, trong tấm màn đen bỗng nhiên ngưng tụ ra một đồng tử thật lớn, đồng tử màu đỏ, giống như đôi mắt của yêu thú, nhưng cũng giống như màu của mặt trời, không chói mắt, đang nhìn xuống cả thế giới.

Khi đồng tử này xuất hiện, Đỗ Địch An cảm giác được một hồi hoảng hốt không rõ, lại có loại cảm giác chóng mặt, ngay sau đó liền nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc xuất hiện trước mặt, mỉm cười đi về phía mình, chính là Helisha!

Khoảnh khắc nhìn thấy nàng, Đỗ Địch An run lên, kích động đến mức từng tế bào trong cơ thể đều run rẩy, cho dù trong lòng hắn cảm thấy đó chỉ là ảo giác, nhưng hắn không muốn suy nghĩ đến bất kỳ cái gì nữa, thậm chí hắn còn muốn khoảnh khắc này cứ tiếp tục, cho dù là giả đi chăng nữa, nhưng nếu có thể nhìn thấy nàng, điều đó cũng thật đáng giá!

Thế nhưng, Helisha đang đi với nụ cười xinh đẹp đột nhiên xuất hiện sự thay đổi, toàn thân toát ra hơi thở giống như sương mù màu đen, giống như nhập ma. Theo sự tản ra của khí đen, nụ cười tươi trên gương mặt cũng bị che giấu đi, cả khuôn mặt đột nhiên trở nên tàn nhẫn, lạnh lùng, thậm chí cả khuôn mặt đều phát sinh sự thay đổi, dưới sự biến hóa của sương mù màu đen, biến thành một xác sống vô cùng dữ tợn với mái tóc tung bay, nói là xác sống, chẳng bằng gọi là Tuyệt thế Thi Hoàng, loại khí tràng ngập trời này không phải Thi Vương bình thường có thể giả mạo được.

Bước chân của Đỗ Địch An đang chuẩn bị bước về phía trước thì đột nhiên dừng lại.

Hắn thoáng run sợ một chút, ngay sau đó, ngón tay chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm.

“Yêu Đồng Vương!!” sát khí toát ra từ trên cơ thể Đỗ Địch An, đồng tử của hắn đã biến thành màu vàng, hơn nữa bên ngoài con ngươi màu vàng có hai ngọn lửa bùng cháy, ngọn lửa ở sát da hắn, nhưng sẽ không làm tổn thương đến hắn, bởi vì hắn có thể kiểm soát sức nóng của ngọn lửa đối với cơ thể mình, nhưng sức nóng của ngọn lửa đối với không khí bên ngoài, lại đang đốt cháy không khí đến vặn vẹo.

Những đường vân giống như vết nứt màu vàng xuất hiện trên khắp cơ thể hắn, những ngọn lửa màu vàng cháy mạnh xuất hiện trên các đường vân.

“Hửm?” trên bầu trời, con ngươi khổng lồ màu đỏ như máu đột nhiên hơi chuyển động, trong ánh mắt hiện lên một chút nghi ngờ, nhìn quét qua chiến trường, mới vừa rồi, hắn đột nhiên cảm giác được một cỗ sát khí mạnh mẽ nhắm vào hắn, loại sát ý này làm cho hắn cảm thấy ớn lạnh trong lòng, có đủ lực uy hiếp, thế nhưng có thể uy hiếp được đến hắn cũng chỉ có những Vương giả khác, hoặc ít nhất cũng là sức mạnh cấp Vương giả.

Chẳng lẽ là nói, trong Liên bang Cự Ma này có bồi dưỡng ra Vương giả?

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn chợt lạnh lẽo, ánh mắt cũng trở nên lãnh khốc, cho dù là Vương giả do Liên bang đào tạo ra thì làm sao? Đối mặt với những người thân kinh bách chiến như bọn họ thì hoàn toàn không phải là đối thủ!

Cùng là Vương giả thì chênh lệch cũng rất lớn.

Bành!

Ngay lúc sát khí trong Đỗ Địch An càng đậm hơn, đột nhiên có một tiếng nổ khiến làm kinh động đến hắn, hắn quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy đài cao kim loại chỗ “thần pháo Siêu Đạo Lôi” trước đó đã ầm ầm sụp đổ, ống pháo hợp kim đặc biệt dẫn lôi hoàn toàn bị cắt đứt, mặt cắt sắc nét và ngay ngắn, giữa không trung trước đài cao, có một bóng người mặc áo choàng trắng trên tàu đệm từ, đội mũ trùm đầu với đường viền màu vàng, bóng lưng thẳng tắp, như một thanh kiếm chém trời!