Chương 1551 Khởi động
Đồng tử của Đỗ Địch An hơi co rút lại, ánh mắt chợt lóe lên, sát khí tràn ngập trong lòng dần dần nguôi ngoai, thần trí cũng bình tĩnh trở lại, biết đây không phải lúc động thủ tìm bọn họ tính sổ.
Sau khi phá hủy “thần pháo Siêu Đạo Lôi”, tấm màn đen trên bầu trời đột nhiên xung phong xuất ra thiên quân vạn mã, chúng thực chất là những bóng dáng dữ tợn hoặc vạm vỡ, có rất nhiều kỵ sĩ với bộ dáng nhân loại, còn có nhiều bạo dân với hình dáng dữ tợn và cả rất nhiều ma vật có hình thể to lớn, tất cả đều hóa thành một màn sương đen, từ trong tấm màn đen lao ra, đạp trên không trung, giết chết quân đoàn cơ giáp rơi xuống đất, cảnh tượng này chẳng khác gì sử thi, vô cùng kinh người.
Một số cơ giáp trí năng không người lái trên mặt đất không bị ảnh hưởng bởi con ngươi khổng lồ màu máu, khi quân đoàn sương dày lao tới, chủ động đón đánh, nâng tay và bắn ra một lượng lớn đạn xuyên giáp, đạn đum-đum và những loại đạn khác cực kỳ sát thương, ngọn lửa tóe lên, giống như một đoàn hoa màu cam nở rộ trên mặt đất. Nhưng mà, đạn giống như mưa lửa xẹt qua bóng dáng quân đoàn sương dày, lại trực tiếp xuyên thẳng qua, để lại nhiều vệt ánh sáng nhạt giống như gợn sóng trên người, có sương dày đặc nhè nhè bám vào.
Những quân đoàn sương dày này đánh về phía cơ giáp và ngay lập tức biến thành màn sương dày bao bọc lấy nó, sương dày phân bố bốn phía bao quanh cơ giáp như những sợi dây thừng, những cơ giáp trí năng không người lái này nhanh chóng kẹt cứng tại chỗ, chỗ khớp xương toàn thân và chỗ tiếp nối hợp kim tản ra sường dày, chờ đến khi sương dày dần bay khỏi cơ thể chúng nó, thì dường như sự sống cũng đang bị rút đi, những cơ giáp lần lượt rơi xuống đất.
“Yêu Đồng Vương này am hiểu ảo thuật?” Đỗ Địch An nhìn những chiến sĩ cơ giáp bất động trên chiến trường, lập tức dùng thấu thị nhìn qua trung tâm chỉ huy, nguồn nhiệt bên trong cũng trơ trơ đứng tại chỗ, đạn không hề di chuyển, tựa như tất cả đều đã bị làm ảo thuật. Hắn khẽ nhíu mày, ảo thuật của Yêu Đồng Vương quả thật là vô cùng đáng sợ, thôi miên một chiến trường quy mô lớn như vậy, cũng đủ quét sạch cả một đội quân hàng triệu con sư tử mạnh.
Nhưng mà Liên bang đã có đối sách từ lâu.
Vù!
Một tiếng kèn cổ xưa đột nhiên vang lên bốn phương tám hướng của chiến trường, từ tứ phía trên chiến trường truyền đến, tựa như núi rừng đang vang vọng, ở nơi xa xăm cũng vô cùng to rõ.
Đỗ Địch An nghe xong cảm thấy đầu óc minh mẫn hơn rất nhiều, suy nghĩ nhanh nhẹn hơn gấp mấy lần, từ trí nhớ của Lâm Trường Sinh biết được, đây là tín hiệu Man Thần do Lâm Trường Sinh nghiên cứu ra để phá giải ảo thuật, sóng âm kỳ dị này sẽ kích thích vỏ đại não, làm cho não tỉnh táo, phá giải hầu hết các ảo thuật, với tỷ lệ bao phủ ảo thuật thôi miên do Yêu Đồng Vương thi triển, thì không thể sử dụng kỹ xảo thôi miên đỉnh cao, cũng không có gì hiếm lạ khi nó bị phá giải.
Đúng như hắn nghĩ, các chiến sĩ cơ giáp đang giằng cơ trên chiến trường nghe thấy tiếng kèn đều nhao nhao tỉnh táo lại, bao gồm cả các tướng lĩnh trong trung tâm chỉ huy cũng khôi phục lại hoạt động, ngay sau đó, chiến đấu lại kéo đến lần nữa, nhưng trong hơn mười giây ngắn ngủi trước khi bọn họ sa vào ảo thuật rồi đờ đẫn, thế cục của chiến trường đã xuất hiện sự nghiêng lệch áp đảo, những chiến sĩ ma ngân kia không nhàn rỗi, nhanh chóng tiến công giết chóc, cơ giáp chiến sĩ bị tổn thất nghiêm trọng.
Giờ phút này, sau khi tỉnh táo lại, các chiến sĩ cơ giáp vừa thủ vừa lui dưới sự chỉ huy của trung tâm chỉ huy, từ bỏ gần hết tuyến phòng thủ, rút về tuyến phòng thủ cuối cùng trong khu vực đồi núi phía trước trung tâm chỉ huy.
“Phòng tuyến đầu tiên này đã sắp không giữ được nữa rồi”, Đỗ Địch An nhìn tình hình, biết rõ sớm muộn gì nơi này cũng bị công phá, át chủ bài của tuyến phòng thủ thứ nhất đã ra hết, đã không còn cách nào có thể ngăn cản Tứ Vương nữa rồi.
Ngay tức khắc, hắn chậm rãi lén lui về phía xa.
Những tiếng la hét chém giết dường như cũng đuổi theo hắn, khi hắn lui về phía xa thì tiếng kêu la giết chóc cũng vang lên theo.
Những chiến sĩ ma ngân như thủy triều lên, nhấn chìm cả thế giới, vô số cơ giáp bị phá hủy trong dòng nước lũ, phòng tuyến tiếp theo cũng bị tan tác. Đỗ Địch An nhìn thấy trên sân bay phía sau trung tâm chỉ huy, có rất nhiều máy bay chiến đấu vũ trang cất cánh, chở một số các sĩ quan cao cấp với huy chương trên vai và rút khỏi chiến trường.
“Phía dưới chính là Vòng Hòa Bình...” Đỗ Địch An hơi nheo mắt, xoay người rời đi, vội vàng chạy tới Vòng Hòa Bình.
Ba giờ sau đó.
Chỗ rừng rậm thuộc Vòng Hòa Bình, một đội quân hơn mười mấy cơ giáp hoảng loạn một mạch chạy tới, đội quân cơ giáp có vẻ hơi chật vật, trong đó hơn một nửa cơ giáp bị thương, có cánh tay máy móc bị kéo đứt đoạn, trên người có rất nhiều vết móng vuốt, làm rách luôn cả hợp kim, trên móc cơ giáp còn có móng vuốt sắc bén của loài động vật nào đó, vướng giữa dây xích của móc, không có cách nào tháo ra được.
Đội quân cơ giáp này chạy trốn một mạch đến Vòng Hòa Bình, đến chỗ rừng rậm với cảnh vật xanh biếc và tươi đẹp này, vừa định dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen, thì đột nhiên từ trong rừng cây bắn ra một bóng đen.
Bóng đen này lao thẳng tới một cỗ cơ giáp, xuyên qua nó trong tích tắc, người điều khiển bên trong cơ giáp đột nhiên chết một cách rất bi thảm, hóa thành thịt nát.
Bóng đen vẫn chưa dừng lại, tiếp tục đánh về phía cơ giáp tiếp theo.