← Quay lại trang sách

Chương 1568 Bắt ép

Sau khi đám người Chúc Long Chủ lẻn vào đến căn cứ dưới lòng đất, trên mặt đất dần dần khôi phục lại sự yên tĩnh, dư âm của vụ nổ đạn hạt nhân cũng dần lắng lại, nhưng sóng nhiệt tràn ngập trong không khí lại gạt mãi không đi, tầm nhìn dường như cũng trở nên có hơi vẩn đục và méo mó.

Trong sự yên tĩnh này, vài phút qua đi, Đỗ Địch An lại mãi mà không thấy vị Ma Đế kia hiện thân, kẻ thứ hai dường như cũng đang quan sát, hoặc là ở lại bên ngoài tiếp ứng cho đám người Chúc Long Chủ, điều này cũng củng cố cho ý nghĩ ở bên ngoài chờ của hắn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Cảm giác lo lắng của Đỗ Địch An cũng nhanh chóng tăng lên mỗi giây mỗi phút, đột nhiên, một tràng tiếng “tút tút” vang lên, truyền đến từ trong tay của hắn, hắn giật nảy mình, cúi đầu nhìn, lại là chiếc đồng hồ cướp được từ trong tay cô gái đi đường đang kêu.

Vào lúc hắn cúi đầu xuống nhìn, trên đồng hồ bỗng nhiên nhấp nháy một khuôn mặt, chiếm cả màn hình.

“Lâm Trường Sinh!” Đồng tử của Đỗ Địch An co lại, nhưng rất mau đã khôi phục bình tĩnh, chăm chú nhìn hắn, “Ngươi sớm đã biết vị trí của ta, vẫn luôn dùng cái này giám sát ta?”

“Giúp ta!” Lâm Trường Sinh mở miệng, nhưng không đáp lại lời của Đỗ Địch An, mà nói thẳng: “Vào đây giúp ta, ta không ngờ rằng Đế quốc Hoả Long cũng vào đây tham gia, bên ngoài còn có vị Ma Đế ẩn nấp trong chỗ tối kia, ta cũng không biết vị trí của hắn, ngươi đến giúp ta!”

Đỗ Địch An nhíu mày, “Ngươi uống say rồi, hay vẫn chưa tỉnh ngủ?”

Lâm Trường Sinh nhìn thẳng vào hắn, biểu cảm giống như người máy không có phản ứng gì, nói từng chữ: “Ta biết chữa trị xác sống như thế nào, trong tay ta có cách, nếu như ngươi muốn biết, thì vào giúp ta, nếu không thì, máy chủ bị phá hủy hoặc là bị khởi động lại, những tư liệu tuyệt mật này đều sẽ bị tiêu hủy, chỉ dựa vào bản thân ngươi, vĩnh viễn cũng không tìm ra cách giải quyết!” Nói xong, ảnh đại diện khẽ nhấp nháy giống như dòng điện, biến mất không thấy gì nữa.

Đỗ Địch An nhìn chiếc đồng hồ khôi phục như thường, sắc mặt tối sầm lại, ngón tay nắm chặt lại thành nắm đấm, tuy rằng trực giác nói với hắn, Lâm Trường Sinh 90% là đang nói dối, dù sao hắn cướp được một phần kí ức của đối phương, bên trong căn bản không có cách giải quyết xác sống, nhưng mà, đó chỉ là bộ phận kí ức, cho nên hắn không dám cược, nhỡ mà là thật, vậy thì sẽ mãi mãi bỏ lỡ.

Suy đi tính lại, Đỗ Địch An khẽ cắn răng, bỗng nhiên xông ra ngoài, thân thể nhanh chóng biến hoá, lẻn vào trong căn cứ dưới lòng đất giống như bùn đất, xuyên thấu qua từ trong hợp kim đặc thù kia, cảm giác vô cùng kì diệu.

Đợi xuyên qua lớp vỏ ngoài căn cứ xong, Đỗ Địch An đã nhìn thấy cấu tạo bên trong căn cứ này, lại là một gian phòng kim loại cực kì trống trải, giống như thùng đựng hàng phóng to lên mấy trăm lần, bên trong không có gian phòng nhỏ và các loại văn phòng nơi nghỉ ngơi và làm việc, chỉ có chất đầy các loại máy móc, có cái là phụ trợ máy chủ, có cái là người máy tu sửa, còn có người máy chiến đấu.

Nhưng nơi này bây giờ lại hết sức bừa bộn, trên mặt đất rơi vãi xác của những chiến sĩ người máy Vương giả kia, không ít thiết bị bị phá hủy, trên đất còn có hai cỗ thi thể Vương giả đang nằm, đầu và thân thể chia năm xẻ bảy.

Ở chỗ phía trước một lượng lớn đường ống dày đặc, bị xé ra một lỗ hổng khổng lồ, lúc này bên trong truyền đến tiếng chiến đấu kịch liệt, cùng với những tiếng gào thét thê lương, tiếng gào thét này giống như ma vật, lại giống ác hồn, nghe mà thấy khiếp.

Lúc Đỗ Địch An nghe thấy những tiếng gào thét hoàn toàn không giống con người này, đột nhiên đáy lòng thấy lạnh, trong đầu loé ra hai chữ: Xác sống!

Bỗng nhiên hắn nghĩ ra, trong tay Lâm Trường Sinh vẫn còn nắm giữ quân đoàn xác sống!

Cho dù đạn hạt nhân phá hủy con đường nguồn năng lượng ở xung quanh căn cứ, khiến chiến sĩ người máy Vương giả biến thành sắt vụn, nhưng còn có quân đoàn xác sống tồn tại!

Nghĩ đến đây, lúc Đỗ Địch An lại nhìn hai cỗ thi của Vương giả kia, lại phát hiện thi thể căn bản không phải bị máy móc hay là vũ khí nhiệt phá hoại, mà là bị xé tan ra, thủ pháp cực kỳ đẫm máu và tàn bạo.

Hắn ma hóa bên ngoài cơ thể thành da đá, chầm chậm lại gần chỗ lỗ hổng, nghiêng đầu nhìn, bất chớp nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp, bên dưới lỗ hổng này là tầng hai của căn cứ dưới lòng đất, lúc này trong đó lại khua chân múa tay, từng người giống như xúc thể bạch tuộc khổng lồ dữ tợn đang vung vẩy, hoàn toàn không có dáng vẻ của con người.

Dưới sự công kích của quái chi ma hóa cuồng bạo này, một bóng người tóc tai bù xù giương nanh múa vuốt nhào tới, động tác thô bạo, mạnh mẽ đâm tới, mặc dù bộc phát ra tốc độ kinh người, nhưng toàn thân không hề có chút phản ứng nhiệt nguyên nào.

“Xác sống!” Đỗ Địch An nhìn thấy bóng người tóc tai bù xù kia, sắc mặt khẽ thay đổi, không ngờ rằng Lâm Trường Sinh thật sự giữ lại xác sống ở đây để chăm sóc, hơn nữa thực lực mạnh của xác sống này, khiến hắn cảm thấy tràn đầy nguy cơ bỏ mạng, đáng sợ hơn Vương giả bình thường nhiều.

“Hắc Phong sắp không chống cự được nữa, nếu như nó chết, máy chủ sẽ rơi vào trong tay đám người Chúc Long Chủ rồi.” Vào lúc Đỗ Địch An đang quan sát, một thiết bị vỡ nát sinh ra điện quang ở bên cạnh, hiện lên bóng dáng Lâm Trường Sinh, mặt không cảm xúc nhìn Đỗ Địch An, “Muốn biết cách giải cứu xác sống, cứ ra tay giúp ta.”