Chương 1577 Giết bằng thuốc độc
Bạch Hổ Vương giả và Hạt Tử Vương giả quay đầu nhìn chiến trường phía trước máy chủ, nhưng lại phát hiện thế mà lúc này lại có hai vị Vương giả từ bỏ ma thân, mà ma thân của chúng lại sống lại như con rối, thể hiện chiến lực cuồng bạo hơn hẳn trước đây, bao vây lấy Chúc Long Chủ.
“Chết tiệt!” Sắc mặt Bạch Hổ Vương giả khó coi, hắn quay đầu nhìn khiên lửa Cát Liệt từ từ đến gần, ánh mắt lộ ra một tia hung ác. Hắn bất chợt lao tới, ngay khi đến gần Cát Liệt, cơ thể trong nháy mắt hóa thành hư ảo.
“Hửm?” Đỗ Địch An đã để ý khi Bạch Hổ Vương giả vọt đến, biết được hắn lặp lại chiêu cũ bèn thầm cười khẩy một tiếng, ngọn lửa đang lan ra trên Cát Liệt bỗng chốc rút nhỏ lại, nhiệt độ giảm xuống ngay tức thì.
Thái Dương Thú có thể điều khiển nhiệt lượng, chuyển đổi nhiệt độ có thể giúp hắn khống chế lửa và băng, lúc này hắn nhanh chóng hấp thu nhiệt lượng, ngọn lửa biến mất, nhiệt độ giảm xuống dưới âm trăm độ, hơn nữa còn đang hút hơi ấm một cách cấp tốc. Theo lý luận, hắn có thể điều khiển Cát Liệt của mình mang theo lĩnh vực Cực Hàn không độ tuyệt đối.
Thế nhưng lại rất khó để làm đến cực hạn như vậy, tương tự như người bình thường khiêng đá nặng hai trăm cân.
Vù!
Bóng dáng của Bạch Hổ Vương giả đi xuyên qua Cát Liệt, nhưng hàn khí nổi lên từ Cát Liệt lại bao trùm bên trong cơ thể Bạch Hổ Vương giả, một giây sau, càng có thêm nhiều Cát Liệt lũ lượt kéo đến.
Con ngươi Bạch Hổ Vương giả bất chợt co rút lại, vẻ mặt hắn đầy hoảng sợ, vội vàng muốn phân tách cơ thể lần nữa để trốn né, nhưng lại phát hiện tế bào trong cơ thể mình bị hàn khí làm đông cứng lại, hành động chậm chạp, tốc độ khống chế chậm hơn rõ rệt.
“Không!” Bạch Hổ Vương giả giơ vuốt nhọn lên, toàn thân hiện ra ánh sáng bóng loáng như kim loại, lông tóc kéo căng chặt, cố gắng kháng cự lại sự oanh tạc của Cát Liệt hỗn loạn.
Phập phập phập!
Từng thanh Cát Liệt đâm vào cơ thể Bạch Hổ Vương giả, phát ra tiếng máu thịt bị đâm thủng và tiếng xương cốt bị chém gãy, nhưng khi Cát Liệt đã rút về hết, cơ thể của Bạch Hổ Vương giả nặng nề đập xuống đất như lá rụng héo úa, toàn thân hắn bắn ra một lượng lớn máu tươi, chỉ còn lại một hơi tàn, bao gồm cả đầu hắn cũng bị Cát Liệt đâm trúng bảy, tám lần. Nếu không phải do sức sống hắn ngoan cường thì lúc này đã mất mạng từ lâu rồi.
“Chết tiệt!” Hạt Tử Vương giả và Vương giả mình rắn ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này đều biến sắc, sợ hãi và phẫn nộ đan xen, họ nhanh chóng vọt đến, ngăn chặn Cát Liệt lại đánh tới lần nữa rồi kéo Bạch Hổ Vương giả trở về.
Tuy vậy, thân thể của Hạt Tử Vương giả cũng bị bốn, năm thanh Cát Liệt đâm trúng, vết thương đầm đìa máu, mà đuôi của Vương giả mình rắn bị chém đứt thành hai khúc, mặt cắt gọn ghẽ, cơn đau gãy đuôi khiến hắn cắn chặt răng.
“Thứ này là gì mà sao lại sắc bén như thế?” Vương giả mình rắn kéo lê thân thể Bạch Hổ Vương giả đang chảy máu không ngừng trở về, vừa hoảng sợ vừa tức giận nhìn Đỗ Địch An ở phía xa. Mặc dù từ khi Bạch Hổ Vương giả bị thương là hắn đã cảm nhận được công kích của Đỗ Địch An rất sắc bén, nhưng không ngờ lớp vảy đã được cường hóa của mình cũng khó mà đỡ nổi, nên biết rằng cả thân vảy rắn của hắn có thể chống được cả tên lửa, thậm chí có thể bắn ngược vũ khí laser và đạn.
Bề mặt vảy bóng loáng lạ thường, lưỡi đao và vuốt nhọn bình thường chém lên đều sẽ bị trượt đi và bị giảm lực, hắn phát huy sự trơn bóng của rắn đến cực điểm, nhưng không ngờ lại bị Cát Liệt của Đỗ Địch An chém đứt chỉ trong một đao, quả thực quá khủng khiếp.
Trên thực tế, ngay cả bản thân Đỗ Địch An cũng không ý thức được rằng trong vô thức, hắn đã sớm phát huy được Cát Liệt của Kẻ Tách Rời đến cực hạn, không ngừng cường hóa sự sắc bén của Cát Liệt, đã vượt khỏi cấp bậc ma vật truyền kỳ tam tinh của Kẻ Tách Rời.
“Buông hắn ra mau!” Bỗng dưng, Hạt Tử Vương giả kinh hãi hét lên.
Vương giả mình rắn cúi đầu nhìn một cái liền hoảng sợ biến sắc, vội vàng buông Bạch Hổ Vương giả trong tay mình ra, chợt thấy vết thương toàn thân hắn không những thật lâu vẫn chưa lành, mà máu chảy ra cũng từ màu đỏ tươi biến thành màu đen như mực, toát ra mùi tanh hôi vô cùng khó ngửi khiến người ta buồn nôn. Mà lúc này lông trắng như tuyết trên cả người Bạch Hổ Vương giả cũng bị nhuộm thành màu đen, lan ra toàn thân chỉ trong vỏn vẹn vài hơi thở.
“Cát Liệt này có độc sao?” Vương giả mình rắn hét lên một tiếng, tức tốc tránh khỏi người Bạch Hổ Vương giả, đột nhiên nghĩ đến mình cũng bị Cát Liệt đâm trúng, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi tột cùng. Cánh tay hắn bỗng hóa thành loan đao, bất chợt chém vào chỗ cách chỗ đuôi gãy vài mét, vết cắt phun trào máu tươi nhưng cơ bắp đã co chặt để cầm máu ngay sau đó. Chỉ thấy phần máu thịt đã bị chém rụng ở chỗ đuôi gãy kia thế mà lại lộ ra vài đốm đen, sau đó nhanh chóng khuếch tán ra, nếu trễ hơn chút nữa thì thân rắn hắn phải chém xuống đã nhiều hơn rồi.
Hắn toát mồ hôi lạnh, nếu không phải do hắn có thói quen khống chế máu thịt gần chỗ bị thương cộng hưởng với máu đã rời khỏi cơ thể, thì quá nửa chất độc kia đã chảy xuôi theo máu hắn lan khắp toàn thân rồi.
Nghĩ đến đây, hắn nhìn sang Hạt Tử ở bên cạnh đang nhìn mình nhưng lại thấy hắn đã sớm gỡ bỏ lớp vỏ chỗ bị thương ra rồi, bèn không khỏi thở phào, đồng thời tức giận nói: “Hắn có chất độc khủng khiếp như vậy, sao các ngươi không nói sớm?”