← Quay lại trang sách

Chương 1578 Giết bằng thuốc độc (2)

“Ta cũng đâu ngờ hắn có thể làm Huyễn Vương đột ngột bị thương nặng.” Hạt Tử Vương giả cười khổ nói.

Lúc này, trán của Bạch Hổ Vương giả đang nằm dưới đất nứt ra, một con trùng cháy rực toàn thân bò ra từ bên trong, thế mà có một phần trong ngọn lửa lại nhuốm màu đen. Sau khi con trùng bò ra ngoài đã bắn ra một bên, cơ thể nó đột nhiên run rẩy kịch liệt. Ngay sau đó, một đầu của con trùng lửa nứt ra, một con trùng lửa khác nhỏ hơn chui ra từ trong đó, nhanh chóng bò ra nơi đất trống bên cạnh rồi ngẩng đầu lên như một con rắn độc, một giọng nói lanh lảnh vang lên từ bên trong ngọn lửa: “Ma Thân của ta đã vô dụng rồi, không giúp được các ngươi nữa, ta rút lui trước đây!”

Hạt Tử Vương giả và Vương giả mình rắn xem xét hắn với ánh mắt phức tạp, ẩn sâu nơi đáy mắt lóe lên một tia tham vọng nhưng đã bị kiềm lại. Hạt Tử Vương giả nói nhỏ: “Ngươi đi đi, cẩn thận một chút.”

Dường như trùng lửa cũng biết nơi này không nên ở lâu, bèn không nói nhiều nữa, nhanh chóng xoay người chui vào vách tường kim loại rồi biến mất dạng.

“Chỉ dựa vào hai người chúng ta thì không làm gì được hắn.” Chờ Liệt Diễm Ma Trùng trong cơ thể Bạch Hổ Vương giả rời đi, Hạt Tử Vương giả giận dữ nói với Vương giả mình rắn bên cạnh: “Hắn nắm giữ ít nhất ba loại năng lực cực hạn, ‘Khống chế nhiệt độ’, ‘Lưỡi dao’ và ‘Kịch độc’. Nếu cứ vẫn mãi phòng thủ thì sẽ chẳng thể nào làm hắn bị thương được.”

Vương giả mình rắn lộ vẻ mặt khó chịu, tuy rằng bản thân hắn cũng có năng lực đặc biệt, nhưng ba loại năng lực của Đỗ Địch An đều khó chơi, dù chỉ có một loại cũng rất khó đối phó rồi, huống chi còn một lúc ba loại, trong nhóm Vương giả cũng đã được tính là khó chơi. Hắn hơi rối rắm, cứ nhận thua như vậy thì rất thiệt thòi, hơn nữa tiếp viện của hắn cũng đã đến, bên phía Chúc Long Chủ cũng tăng thêm áp lực, tương đương với tổn thất hai phía!

“Đi!!!”

Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ từ sau lưng truyền đến.

Cơ thể của Vương giả mình rắn và Hạt Tử Vương giả chấn động, liếc mắt về chiến trường thì thấy Chúc Long Chủ toàn thân đẫm máu, ánh lửa bao trùm cơ thể càng thêm mãnh liệt, móng vuốt sắc bén mang theo quái vật Cửu Vĩ Miêu, ném ra một ngọn lửa hất văng bóng người đen nhánh lên không trung, rồi lao về mái vòm bằng kim loại trên đỉnh đầu, cơ thể nhanh chóng chìm vào trong.

“Cái gì đấy!” Hạt Tử Vương giả và Vương giả mình rắn sợ hãi, không ngờ Chúc Long Chủ lại bị đánh bại.

Lúc này, bọn họ mới để ý thấy đằng xa trừ xác sống dữ tợn còn có thêm ba ma thân to lớn bên cạnh, mỗi cái đầu đều là những ma vật khủng bố, đầu đã vỡ nát. Theo chân Chúc Long rời đi. Giờ khắc này, mọi ánh mắt đều chuyển hướng về bên này.

Hai người tâm đầu nhất khiêu, không dám dừng lại thêm giây phút nào nữa, nhanh chóng thu nhỏ ma thân, chui vào bức tường kim loại trên đỉnh đầu.

“Còn muốn chạy?” Đỗ Địch An chú ý tới tình huống xa xa, cũng nhìn thấy Chúc Long Chủ bỏ đi, lại thấy hai người kia sắp bỏ đi thì lập tức ra tay. Lưỡi dao sắc bén bao trùm hàn băng, chém về phía Vương giả mình rắn đứng gần hơn.

Vương giả mình rắn kinh hãi, xoay người phun một luồng khói độc, sương mù tiếp xúc với lưỡi dao sắc bén của Đỗ Địch An thì chậm chạp ăn mòn hòa tan nó, khiến tốc độ chậm đi.

Mượn khói độc kéo dài thời gian, Vương giả mình rắn nhanh chóng lột da, tiến nhập vào trong bức tường kim loại.

Một bên khác là một con bọ cạp xinh xắn tách ra khỏi cơ thể Hạt Tử Vương giả, nhanh chóng chạy vào trong tường kim loại, như chìm vào một đầm lầy màu bạch kim, biến mất không tung tích.

Đỗ Địch An không giữ chân được bọn họ, tiếc nuối trong lòng. Nhưng hắn cũng biết một vị Vương giả muốn chạy thoát thân thì rất khó để đuổi giết, trừ khi theo sát đánh đến không chết không ngừng, nếu không thì dù họ có đánh không lại cũng có thể chạy thoát.

Grào!

Lúc này, từ phía trước truyền đến tiếng rống khản đặc, đầy dữ tợn và hung ác.

Đỗ Địch An hoảng sợ trong lòng, chỉ thấy xác sống hung tợn đang đến gần, sau lưng nó là ba Vương giả ma thân đã bị cảm nhiễm thành xác ma vật biết đi, đôi mắt đỏ máu, bốc ra mùi hôi thối của xác chết.

“Lâm Trường Sinh!” Đỗ Địch An hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Ta biết ngươi có thể khống chế nó, đừng quên ta cũng có thể! Ngươi đã nói, chỉ cần ta giúp ngươi đẩy lùi Chúc Long Chủ thì sẽ có biện pháp giải quyết xác sống. Giờ Chúc Long Chủ đã bỏ đi, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa rồi!”

Hắn vừa dứt lời, xác sống dữ tợn liền dừng chân, khuôn mặt độc ác vẫn nhìn chằm chằm Đỗ Địch An, như đang kiềm chế thứ gì.

Ngay lúc đó, đằng xa bỗng hiện lên một chùm sáng, bên trong là hình bóng Lâm Trường Sinh, nói đúng hơn là hình chiếu hư ảo giống hệt người thật của hắn. Người đó mặc u phục màu xanh thẳm tinh xảo, bộ dáng nho nhã lễ độ, cười nhạt rồi nói: “Ta nói là đẩy lùi Chúc Long Chủ, nhưng hắn không rời đi mà chỉ là trở lại mặt đất mà thôi. Đợi lát nữa Ma Đế trở lại còn liên hợp, bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, chỉ dựa vào Hắc Phong của ta không đủ đánh bại hai người họ, đến khi đó còn cần ngươi giúp đỡ.”

Đỗ Địch An giận tím mặt, nói: “Ngươi lật lọng!”

“Ngươi nghĩ vậy thì tùy.” Lâm Trường Sinh cười híp mắt nói.

Đỗ Địch An nắm chặt hai đấm, đột nhiên thu lại vẻ tức giận trên mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi không sợ ta hợp tác với bọn họ đối phó ngươi?”