Chương 1614 Đồng quy vu tận (2)
Ầm một tiếng, hơn mười lưỡi dao Cát Liệt đâm vào trong vách tường dao tơ trắng gợn sóng như bánh răng, lập tức xâm nhập đến bốn năm thước, sau đó bỗng nhiên buông lỏng, quả thực là đánh thủng Lồng Thần này!
Trong mắt Đỗ Địch An bộc phát ra tinh quang, vừa định dừng sức chui ra ngoài, lại cảm giác sợi tơ trắng mềm mại dính dính từ bên cạnh quấn quanh, bao trùm đầu lưỡi dao sắc bén đâm thủng ra ngoài, hốc mắt hắn đỏ lên, dùng sức đẩy ra ngoài, lại càng lún sâu hơn, mãi cũng không thể ngừng.
“Chết tiệt!!” Hắn nóng nảy gầm lên một tiếng, lý trí lại khống chế hắn kịp thời cắt đứt kết nối với lưỡi dao Cát Liệt, rút ra lui về.
“Nguy hiểm thật!” Borrow ở phía bên kia hít một hơi thật sâu, thu hồi nụ cười kỳ lạ trên mặt, vẻ mặt hơi khâm phục nhìn Đỗ Địch An, “Xém chút nữa đã để cho ngươi chạy ra ngoài, cũng may ta đã kịp thời bổ sung vào, đáng tiếc, hẳn là ngươi sẽ không thể phóng ra cường độ công kích mạnh như vậy lần thứ hai, đúng chứ? Ngay cả khi ngươi có thể, ta cũng đã chuẩn bị rồi, sẽ không cho ngươi bất kỳ cơ hội nào đâu!”
Sắc mặt Đỗ Địch An vô cùng khó coi, lúc trước tia Thái Dương không xuyên qua được vách tường dao tơ trắng, hắn đã cảm thấy khó có thể tin, nhưng rất nhanh liền nghĩ đến, Lồng Thần này là do tơ nhện của Phi Nguyệt phun ra dệt thành, những tơ nhện này đều là tay chân của nàng, chuyển động tùy theo suy nghĩ của nàng, nói cách khác, chiếc lồng Thần cân đối và trò trịa trước đây, vào giờ khắc đó độ dày các nơi đều bị suy yếu, chuyển dời đến nơi đường bắn tia Thái Dương công kích.
Đó là thời khắc lồng Thần yếu đuối nhất, chờ hắn kịp phản ứng công kích qua, Borrow cũng đã phản ứng lại, kịp thời khắc phục về.
Tất cả đều phát sinh chỉ trong nháy mắt, nếu như hắn có thể sớm hơn một phần ngàn giây phản ứng, có lẽ giờ phút này đã có thể vọt ra ngoài.
“Vốn dĩ muốn giết ngươi còn phải tốn thêm thời gian, nhưng mà ban nãy ngươi tặng năng lượng nồng đậm như vậy cho ta, ngược lại gia tăng tốc độ tử vong của ngươi!” Borrow mỉm cười nói: “Hai tên ngu xuẩn kia còn đang ở bên ngoài lẳng lặng quan sát, không muốn ra tay giúp đỡ cho ngươi, sợ lãng phí khí lực của bọn hắn, bọn hắn quá coi trọng ngươi, cũng quá coi thường ta, chờ đến khi ta nuốt chửng ngươi, năng lượng thân thể của ta sẽ vượt qua bọn hắn, đến khi đó, bọn hắn sẽ vì giờ phút khoanh tay đứng nhìn này mà trả giá, ta sẽ thay ngươi báo thù!”
Đỗ Địch An cắn chặt răng, trong lòng vô cùng phẫn nộ, nếu như giờ phút này Ma Đế và Lâm Trường Sinh từ bên ngoài công kích vào, thì rất dễ dàng có thể xé mở Lồng Thần này, nhưng bọn họ lại đối đầu ràng buộc lẫn nhau, không ai muốn ra tay, khả năng hắn được cứu thoát, cơ hồ bằng không!
“Lúc trước ngươi chạy thoát từ trong tay ta, vốn đã giữ lại cho ngươi một cái mạng nhỏ, nhưng ngươi cứ tự tìm đường chết, bây giờ từ một Vực Sâu nhỏ nhoi, biến thành bán Thần vượt qua cả Vương giả, đáng tiếc vẫn bị ta chấm dứt như cũ!” Boro mỉm cười, nói, “ Đây là số phận của ngươi, ngươi chỉ là một diễn viên phụ, cho dù ngươi có làm việc chăm chỉ đến thế nào, cuối cùng sẽ trở thành bước đệm cho ta, giúp ta đạt đến cảnh giới sinh mệnh chưa từng có!”
Trong lúc hắn nói chuyện, tất cả các sợi tơ trắng bên trong vách tường dao tơ trắng đều dựng thẳng lên, giống như hàng tỷ cây kim thép màu trắng, nhắm vào Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An im lặng không nói gì.
Có lẽ là bẩm sinh đã như thế, hoặc là do kinh nghiệm những năm nay đưa đến, hắn luôn cảm thấy bản thân bất cứ lúc nào cũng đều duy trì lý trí, cho nên mặc dù rất tức giận, nhưng khi biết Ma Đế và Lâm Trường Sinh không có khả năng giúp đỡ, hắn đã thấy rõ tình cảnh tuyệt vọng của mình lúc này.
Không cam lòng, uất nghẹn, tức giận, tất cả các cảm xúc đan xen trong trái tim hắn, nhưng nhiều hơn là không muốn từ bỏ.
Hắn không cam lòng, chịu nhiều khổ sở như vậy, chịu nhiều tội như vậy, vứt bỏ hết mọi thứ, phấn đấu cho đến bây giờ, lại phải chết ở chỗ này, giống như là tất cả nhân vật phản diện trong chuyện xưa cuối cùng đều phải chết, chẳng lẽ là bởi vì hắn đã làm quá nhiều chuyện xấu, giết quá nhiều người vô tội, cho nên chung quy khó thoát khỏi báo ứng?
Nhưng mà, ai sẽ đến làm Phi Nguyệt chịu báo ứng đây?
Ma Đế và cả Lâm Trường Sinh nữa?
Vậy ai sẽ cho hai người bọn họ chịu báo ứng?
Tuy rằng không cam lòng, nhưng hắn biết, mình không có cơ hội đi tìm đáp án này, thứ làm cho hắn đau khổ nhất chính là, bản thân không còn có cơ hội nhìn thấy nàng lần nữa, cho dù trước khi chết, cũng không cách nào gặp lại nàng một lần.
Trên đời này không có mình, ai sẽ đến chăm sóc cho Thi Vương cô độc lang thang trong hoang dã kia?
Hắn và nàng, trong muôn vàn sinh mệnh của cả thế giới, nhỏ bé đến thế nào chứ?
“Cuối cùng cũng chỉ là một kẻ thua cuộc…” Đỗ Địch An cúi đầu thở dài, cười chua xót.
Vèo vèo vèo!
Vô số kim thép tơ trắng bắn tới, dường như trong nháy mắt sẽ đâm hắn thành tổ ong.
Nhưng khi hắn cúi đầu, ngọn lửa nồng đậm từ trên thân thể hắn lan tràn ra, sau đó bao trùm, hóa thành ngọn lửa ngút trời lơ lửng giữa cửu thiên, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thân thể hắn, ánh lửa ngập trời thiêu đốt đến cao hơn trăm mét, ngọn lửa sắp đụng phải đỉnh của vách tường dao tơ trắng.
Kim thép tơ trắng bắn tới xung quanh lập tức bị ngọn lửa này thiêu thành tro tàn, bao phủ lấy tất cả.
“Tiếp tục giãy dụa đi!” Borrow liếm liếm môi, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.