Chương 1620 Tâm sinh
“Nhưng mà cái gì?” Lâm Trường Sinh nhíu mày, cảm thấy có một tia uy hiếp.
“Nhưng mà ta không muốn cho.” Ma Đế bình tĩnh nói: “Đối với ta, ngươi có thêm một con gà mờ hỗ trợ cũng vậy thôi.”
Trong lòng Lâm Trường Sinh nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cười to nói: “Được, được lắm, đúng thật là một Ma Đế coi trời bằng vung, nếu đã như thế, vậy để cho chúng ta nhìn xem phong thái của ngươi đi!”
Nói xong, cơ thể chim băng hóa thân lập tức chủ động phóng đến chỗ Ma Đế, bay vút qua giữa không trung, bầu không khí trong suốt nhanh chóng kết băng, dường như muốn đóng băng toàn bộ không trung.
Phi Nguyệt ở một bên khác thấy thế cũng lập tức thi triển tơ thần ma hóa đặc chế quấn quanh Ma Đế, nhưng không thi triển ra lồng thần lúc trước, dựa vào năng lượng hiện giờ của nàng chỉ có thể phong ấn một người, nếu là hai người sẽ bị giết ngược lại.
Khi bọn họ đang chiến đấu, ngọn lửa đang cháy trên mặt đất càng ngày càng rộng, lan ra diện tích rất lớn, khí thế của ngọn lửa men theo mặt đất đốt cháy toàn bộ những vật dễ bắt lửa ở gần đó, còn nơi Đỗ Địch An rơi xuống đã sớm bị thiêu đốt thành dung nham trung tâm, dung nham đỏ như máu đang chảy, thân thể tàn khuyết của Đỗ Địch An cũng lơ lửng ở trong dung nham, liên tục bị nung cháy, đông thời cơ thể cũng tiến hành ma hóa phân tách theo bản năng, mới và cũ luân phiên nhau, hóa thành dòng nhiên liệu cuồn cuộn liên tục rót vào trong lửa nóng.
Hai mắt Đỗ Địch An đã dại ra, mất đi thần thái.
Tư duy cũng dần dần dừng lại, lớp da trên cơ thể nhanh bóng bong ra rồi bị đốt cháy, sau đó lại tái tạo nhanh chóng theo chu kỳ, dường như không có giới hạn.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, tốc độ tái tạo dần dần giảm xuống, tốc độ khép lại không nhanh bằng tốc độ đốt cháy, dần dần lớp da không còn khép lại nữa, máu thịt ở dưới lớp da cũng không ngừng bị thiêu đốt.
Ở gần đó liên tục có nham thạch mới bị nung chảy vào trong dung nham, thân thể của Đỗ Địch An lơ lửng ở bên ngoài, bọt khí xung quanh dung nham không ngừng toát ra.
Bùm bùm!
Bùm bùm!
Dung nham hơi rung động tại vị trí hơn phân nửa phần ngực của hắn bị chìm xuống.
Nham thạch nóng chảy dày đặc nhẹ nhàng cơ rút giống như đang hô hấp vậy.
Bùm bùm!
m thanh rung động phát ra liên tục, càng ngày càng nảy lên mãnh liệt hơn, cũng không biết qua đi bao lâu, đột nhiên dung nham trong lồng ngực của Đỗ Địch An lại xẹp xuống giống như đang chảy vào một cái lỗ.
Ngay sau đó, tất cả dung nham xung quanh cũng dồn dập chảy vào lỗ thủng đang xẹp xuống, dường như đây là lỗ thoát nước dưới đáy hồ, hút dung nham xung quanh phun trào mãnh liệt, dần dần biến thành hình lốc xoáy!
Độ cao của dung nham đang giảm xuống nhanh chóng, chờ đến khi hạ xuống đến độ cao khoảng một mét, đột nhiên, một móng vuốt dữ tợn được đúc từ dung nham lại vươn ra từ trong lỗ thủng xẹp xuống kia, phần cánh tay của móng vuốt cũng tràn đầy vết nứt của dung nham, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, móng vuốt cực kỳ sắc nhọn, mạnh mẽ bám chặt vào dung nham xung quanh, ngay sau đó lại có thêm một móng vuốt sắc bén khác vươn ra từ trong dung nham!
Hai móng vuốt sắc bén đồng thời lao vào trong dung nham, dung nham ở xung quanh cũng giống như đang sôi trào, dâng lên như sóng lớn, nhưng ngay sau đó đã bị móng vuốt sắc bén hấp thu để bao phủ lên phía trên, khiến chiều dài của móng vuốt vừa to vừa chắc nhanh chóng tăng vọt!
Rất nhanh dung nham đã chạm đáy, thân thể của Đỗ Địch An cũng theo đó rơi xuống trên nham thạch ở dưới dáy, hai móng vuốt sắc bén cao đến hai ba mét đứng vững bên cạnh hắn, mà nơi chúng giao nhau lại có một con thú nhỏ cao chưa đầy hai mươi centimet được đúc ra từ dung nham, nó có hình dạng giống như con người, hốc mắt màu trắng giống như ngọn lửa đang cháy, nhưng lại không có ngọn lửa nào đang cháy ở bên trong.
Hốc mắt vô cùng lớn, không có tròng mắt, không có mũi, hai tai có cấu tạo giống như người lớn, thân thể lại giống như đứa trẻ loài người, hơi mập mạp, phần bụng phình ra, hai bàn chân đầy thịt cực kỳ ngắn và nhỏ.
“Oa oa…?”
Thú nhỏ phát ra âm thanh hơi nghi hoặc, phần cánh tay to lớn thật sự không hợp với thân thể một chút nào, nó xoay người nhìn thân thể tàn khuyết của Đỗ Địch An ở một bên, dí sát lại nhìn, sau đó lại ngửi: “Oa oa?”
Nó hơi nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ, sau đó lại đột nhiên há miệng ra, cái miệng trẻ con bất ngờ mở rộng dài hơn hai mét, bên trong miệng có rất nhiều răng nanh bén nhọn giống như người cá, nuốt trọn Đỗ Địch An nằm trên mặt đất chỉ trong một ngụm!
Rộp rộp!
Thú nhỏ nuốt Đỗ Địch An vào trong miệng khẽ nhai, truyền ra âm thanh xương cốt bị nhai nát. Rất nhanh nó đã ngửa đầu nuốt ực xuống, thân thể vừa ngắn vừa nhỏ lập tức căng lớn, nó run thân thể giống như cọng lông đang run khi chim bay trong gió lạnh. Thân thể của nó cũng to lên trong lúc run, cao đến nửa mét, hình dạng cũng trở nên giống với trẻ con loài người, dường như chỉ trong thời gian ngắn ngửi đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Lúc này trên đầu truyền đến âm thanh chiến đấu kịch liệt khiến cho nó chú ý, hai mắt thuần trắng giống như ngọn lửa ngẩng lên nhìn, thấy trên không trung đang bắn ra từng sợi tơ màu bạc, cùng với sương đen mãnh liệt tuôn ra, còn có khí lạnh che trời lấp đất thổi quét qua bức tường băng, cùng với những đường bắn giống như tia laser tách ra từ trong đó.