← Quay lại trang sách

Chương 1643 Chết vì nói nhiều

“Ta đưa cho ngươi.”

Lâm Trường Sinh duỗi tay sờ vào ngực của mình, một lát sau đã móc ra một khối rubik kim loại kỳ ảo, màu của kim loại giống như màu bạc, có hơi trong suốt, dường như còn cộng thêm màu xanh lam huỳnh quang, lại dường như cũng thay đổi màu sắc trong từng giây từng phút.

Một thứ chỉ to bằng nắm tay này, lại là động cơ trung tâm đầu não của Liên bang, có thể điều khiển đầu não Liên bang tính toán hàng tỷ lần trong mỗi giây!

“Chuẩn bị nhập vào!” Trong mắt ảnh ảo chợt lóe sáng, hờ hững nói.

Từ phía sau máy móc khổng lồ như hình cây đại thụ kéo dài ra hai cuốn kim loại hấp thụ trái tim máy móc, rồi đưa vào lỗ khảm dùng để chứa được tách ra ở giữa máy móc, một lát sau, dường như ảnh ảo đã nhận được tin tức do đầu não truyền tới, nói với Lâm Trường Sinh: “Đã mở toàn bộ mạng lưới theo dõi, đang kiểm tra gương mặt lạ khả nghi, bốn mươi tám giây sau có kết quả.”

Lâm Trường Sinh gật đầu.

Nếu quái vật này có mặt ở trong Liên bang, thì sẽ xuất hiện với hình tượng quái vật, hoặc là là ma hóa thành nhân loại, nếu là nhân loại, vậy hắn có thể tìm kiếm trường hợp ở lậu không đăng ký dựa trên hộ khẩu, lựa ra từ trong đó, nếu quái vật này ăn luôn một người nào đó, biến hóa thành dáng vẻ của họ, vậy sẽ tiến hành bước thứ hai là điều tra từ hành vi bất thường, với năng lực tính toán của đầu não thì sẽ có kết quả rất nhanh.

Một lát sau, ảnh ảo nói: “Không phát hiện hiềm nghi khi điều tra về diện không hộ khẩu và gương mặt xa lạ, khả năng quái vật này lẻn vào Liên bang hạ xuống dưới 40%, bắt đầu phân tích cách thức hành vi của toàn dân, điều tra đối tượng khả nghi!”

Lâm Trường Sinh hỏi: “Tốn thời gian bao lâu?”

“Khoảng năm phút.” Hư ảnh nói.

Lâm Trường Sinh nhẹ nhàng thở ra, năm phút thì còn chờ được, dù sao bước này cũng cần rất nhiều nhiều số liệu, có thể hoàn thành trong năm phút đã rất khó tin.

Trong lúc chờ đợi, Lâm Trường Sinh đã nghĩ đến cái xác chết cháy tại nơi đạn hạt nhân phát nổ, hắn ra lệnh: “Lập tức phái một đội chiến sĩ máy móc mang thi thể kia về viện nghiên cứu số bốn.”

“Đã phái rồi.” Ảnh ảo nói.

Lâm Trường Sinh khẽ gật đầu, ảnh ảo và hắn là một, nhưng nhờ có đầu não hỗ trợ tính toán cho nên suy nghĩ càng toàn diện hơn.

“Tút tút!”

Đột nhiên, trong căn cứ đồng thời phát ra ánh sáng đỏ và âm thanh cảnh báo.

Lâm Trường Sinh và ảnh ảo vô cùng kinh hãi, Lâm Trường Sinh vội nói: “Cái gì đụng đến cảnh báo vậy?”

“Có thứ gì đó đụng vào vòng phòng vệ, đang nhanh chóng chạy đến nơi này!” Sắc mặt ảnh ảo thay đổi, không còn thái độ lạnh lùng vô cảm như trước nữa, hắn lập tức mở ra hình ảnh giám sát trên màn ảnh lớn, thay thế hình ảnh nơi đạn hạt nhân nổ tung, chỉ thấy trong đó hiện ra một cái bóng kéo dài trên mặt đất của núi tuyết đang nhanh chóng nhảy đến đây, giống như cá mập ở dưới biển, với sát khí mạnh mẽ và tốc độ cực nhanh.

“Là ma vật? Không thể nào! Năng lực kiểm tra giá trị đâu?!” Lâm Trường Sinh vội vàng quát.

Rất nhanh bên cạnh màn ảnh đã hiện ra giá trị năng lượng đang dao động, lúc này con số lại có màu đỏ như máu, thể hiện giá trị năng lượng đã vượt qua hạn mức cao nhất của dụng cụ dò xét!

“Là nó! Là quái vật kia tới!” Lâm Trường Sinh cảm thấy rất khó tin, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi: “Sao nó biết được nơi này chứ, ta chắc chắn rằng bản thân đã bỏ rơi nó rồi, nếu nó biết tung tích của ta thì đã sớm đuổi tới, tại sao bây giờ mới đến?”

“Nó muốn một lưới bắt hết!” Sắc mặt ảnh ảo vô cùng âm trầm, nhanh chóng nói: “Ngay lúc trái tim máy móc ra ngoài, ngươi phải đưa nó vào trong cơ thể ngay lập tức, không có trái tim máy móc, ngươi sẽ không thể chống lại nó!”

Lâm Trường Sinh tỉnh táo lại, vội vàng lao tới đại thụ máy móc, đúng lúc này căn cứ đột nhiên chấn động, ngay sau đó có một hơi thở khủng bố lan tràn sau lưng Lâm Trường Sinh, bao phủ toàn bộ căn cứ.

Trong hơi thở này tràn ngập tà khí, dữ tợn và thô bạo, dường như muốn biến toàn bộ căn cứ thành một vùng màu máu.

“Quả nhiên là ngươi ở đây.” Một âm thanh quen thuộc truyền đến từ phía sau lưng.

Lâm Trường Sinh lập tức ngây người, đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu nữ nhỏ nhắn không cao đến một mét năm đang đứng ở nơi xa, đang thản nhiên cười nói nhìn về phía hắn, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại chứa đựng tà khí khiến người ta không rét mà run, trên vai nàng có một bóng dáng cỡ một nắm tay, gương mặt này đúng là Đỗ Địch An!

“Ngươi không chết?!” Lâm Trường Sinh khiếp sợ, ngay sau đó đã tỉnh ngộ: “Thì ra thứ này chính là ngươi, ta đã tự hỏi tại sao nó lại xảo trá đến như vậy, thì ra là ngươi trốn ở trong tối, ngươi, ngươi lại có thể khống chế quái vật này sao, chẳng lẽ nó không có ý thức của mình?!”

Vừa nghe xong Đỗ Địch An biết hắn đã hiểu lầm rồi, nhưng cũng lười giải thích, hắn chú ý tới hành động cơ thể của Lâm Trường Sinh, khi bọn họ tiến vào Lâm Trường Sinh cũng đã nhận ra, nhưng lại không hề chạy trốn, mà là lao về phía máy móc giống như hình cây đại thụ, hành vi khả nghi.

Nghĩ đến trái tim máy móc và máy chủ Liên bang cất giấu trong căn cứ lúc trước, Đỗ Địch An đột nhiên hiểu ra, cười lạnh một tiếng, nói: “Đã chết đến nơi mà còn nghĩ đến bảo bối, không khỏi có hơi tham đó, không ngờ một người thông minh sống đến hai trăm năm như ngươi, cũng không thoát khỏi sự tham lam của nhân tính, chung quy vẫn là người phàm mà thôi.”