Chương 1644 Chết vì nói nhiều (2)
Lâm Trường Sinh nghe hắn nói như vậy mới thanh tỉnh lại, không dám đột ngột lao về phía máy móc, khóe mắt nhìn qua kia, thấy lỗ khảm trong máy chủ đã mở ra, trái tim máy móc đang lơ lửng ở bên trong, dường như có một nguồn lực đặc biệt khiến nó bay trong không khí, cổ họng của hắn hơi nhúc nhích, đây là thứ duy nhất để hắn đối kháng với Đỗ Địch An, nhưng hắn biết lấy Đỗ Địch An thông minh xảo trá, chỉ cần hắn hành động, đối phương sẽ nhìn thấu ý định của hắn.
Hơn nữa từ lời nói của Đỗ Địch An, hắn phát hiện Đỗ Địch An vẫn chưa biết công dụng của trái tim máy móc, trong lòng cũng nhẹ nhõm một chút.
“Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, chẳng lẽ ngươi không có lòng tham?” Lâm Trường Sinh men theo lời nói của Đỗ Địch An, trả lời lại một cách mỉa mai, đồng thời thân thể cực kỳ tự nhiên cách xa Đỗ Địch An vài bước, đến gần đại thụ hơn một chút.
Đỗ Địch An hơi mỉm cười, nói: “Dù như thế nào cũng coi như đã quen nhau, ngươi muốn chết như thế nào?”
Lâm Trường Sinh cười ha ha: “Chết? Ngươi cho rằng bản thân có thể giết ta sao? Hơn hai trăm năm trước, khi ta không phải là gì hết thì đã sống sót trong tay Ma Trùng Hiền Giả, hiện giờ ta chỉ còn một bước xa nữa là trở thành thần, không ai ngăn cản được ta!”
“Ta có thể giết ngươi hay không, một chút nữa ngươi sẽ biết, chỉ là ta thấy đầu óc của ngươi vẫn còn dùng được, cho nên sẽ để ngươi chết toàn thây.” Đỗ Địch An mỉm cười nói.
Đột nhiên, Lâm Trường Sinh thu lại nụ cười, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết, vai ác luôn chết vì nói nhiều sao? Nếu ngươi ra tay ngay từ đầu thì vẫn còn cơ hội, nhưng bây giờ…”
Lúc này vị trí của hắn đã chỉ cách đại thụ mười mấy mét, dựa vào tốc độ bộc phát của hắn thì có thể bắt được trái tim máy móc chỉ trong nháy mắt!
“Thật sự là chết vì nói nhiều…” Đỗ Địch An lắc đầu cười.
Lâm Trường Sinh lười nói thêm với Đỗ Địch An, mục đích trì hoãn đã đạt được, thân thể của hắn bùng nổ ngay lập tức, lao thẳng về phía máy chủ hình cây đại thụ kia!
Ầm!
Máy chủ đột nhiên nổ tung!
Một thể tiếp xúc màu máu vươn ra khỏi mặt đất, trong khoảnh khắc nổ tung, nó đã cuốn vào trái tim máy móc đang lập loè huỳnh quang rồi rút về!
“Cái gì!”
Con ngươi Lâm Trường Sinh co rụt lại, trong lòng lạnh buốt.
Sau đó hắn rống giận điên cuồng nhào tới trong nháy mắt, nhưng chỉ nhìn thấy lỗ thủng thật lớn ở dưới đáy, cùng lúc đó mặt đất sau lưng hắn cũng nứt ra, có bảy tám thể tiếp xúc đỏ như máu vươn lên từ bên trong, múa may trên không trung giống như dây leo chứa kịch độc.
“Đây là trái tim máy móc sao?” Nửa người trên của Đỗ Địch An kéo dài ra từ trên vai thiếu nữ Hoang Thần, giống như thần đèn Aladin trong cây đèn thần vậy, phần eo phía dưới bị kéo dài, trên tay hắn đang cầm một khối rubik có màu sắc óng ánh, đây chính là đồ vật mà Ma Đế và Phi Nguyệt đau khổ tìm kiếm, hắn cũng biết đây là kết tinh trí tuệ của Ma Trùng, trong đó ẩn chứa khoa học kỹ thuật cực kỳ cao cấp từ bọn chúng, toàn bộ hệ thống internet của Liên bang đều dựa vào trái tim máy móc nho nhỏ này để hoạt động.
Nếu khảm thứ này vào trong phi thuyền, thì sẽ giúp phi thuyền có thể bay trong vũ trụ và thực hiện bước nhảy không gian.
Tinh cầu mà Ma Trùng ở có rất ít sản phẩm khoa học kỹ thuật hàng đầu như vậy, mà khối này lại là một trong những khối xuất sắc nhất, bởi vì đây là trái tim máy móc được trùng Đại Hiền giả thiết độc quyền trên phi thuyền!
“Trả lại cho ta!” Tuy biết là nói cũng vô dụng, nhưng dưới tình thế cấp bách Lâm Trường Sinh vẫn không nhịn được lên tiếng rống giận.
Đỗ Địch An không thèm để ý đến hắn, chỉ lo lật qua lật lại trái tim máy móc trong tay mình, nhẹ nhàng vặn một mặt phẳng ở bên trong, sau đó đã nghe một tiếng cạch: “Đây là cách khởi động lại sao?”
“Ngươi!!” Lâm Trường Sinh tức giận đến run người, nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Đỗ Địch An nhìn về phía ảnh ảo Lâm Trường Sinh ở một bên cũng biến mất khi tiếng “Cạch” vang lên, thì đã biết phần kí ức mà hắn cướp đoạt từ Lâm Trường Sinh kia là thật, muốn khởi động lại trái tim máy móc này cần phải khôi phục một trăm lẻ tám bản đồ sao hỗn loạn ở bên trong trở lại như ban đầu, tuy nhìn cách làm của hắn rất đơn giản, nhưng trên thực tế hăn đã kết hợp với một số ký ức của Lâm Trường Sinh, tìm ra con đường tắt và khởi động lại nhanh chóng.
Khi trái tim máy móc khởi động lại, tất cả hệ thống trên Liên bang cũng sẽ khởi động lại, khởi phục thiết lập giống như mới xuất xưởng, còn “Virus Lâm Trường Sinh” ở bên trong tất nhiên là bị xóa sổ hoàn toàn!
Những thứ còn sót lại chỉ là ký ức mà Lâm Trường Sinh rót vào trong cơ thể Hoang Thần, nói chính xác hơn là Lâm Trường Sinh đã chết, Hoang Thần này chỉ tồn tại theo phương thức của Lâm Trường Sinh mà thôi.
“Sắp chết đến nơi, ngươi thật sự không nên nói nhiều…” Đỗ Địch An lắc đầu cười, nói: “Nếu ngươi tranh thủ lấy thứ này lúc chúng ta vừa đến, dùng đám chiến sĩ máy móc kia để ngăn cản, thì vẫn còn một chút thời gian, đáng tiếc ngươi lại cố tình chơi trờ khôn vặt với ta, để ta có thời gian phân giải cấu tạo kim loại của căn cứ này và đồng hóa nó, có phải vì không còn máy chủ hỗ trợ tính toán, cho nên đầu óc của ngươi đã bị rỉ sắt rồi hả, sao lại ngu ngốc như vậy?”