← Quay lại trang sách

Chương 1653 Tách ra (2)

“Đây là nguồn năng lượng của trái tim máy móc sao, khó trách có thể khiến phi truyền thực hiện bước nhảy không gian, nhiêu đây cũng đủ để thân thể của ta tiểu xài, không còn hiện tượng khi ta hoạt động quá mạnh thì trái tim sẽ khó chịu giống như lúc trước!” Đỗ Địch An cảm nhận được sức mạnh tràn trề trong cơ thể, ngón tay hắn nhanh chóng thử ma hóa ra những thứ khác nhau, từ lưỡi dao Cát Liệt sắc bén, đến móng vuốt quỷ, đến cái khiên vân vân.

Mấy trăm loại năng lực nhanh chóng lặp lòe trên đầu ngón tay, tốc độ ma hóa cực kỳ nhanh, còn nhanh hơn tốc độ tối đa mà hắn bộc phát lúc trước!

“Loại sức mạnh này cho dù không tính là thần nhưng cũng không kém bao nhiêu phải không?” Trong lòng Đỗ Địch An chấn động, ngoại trừ việc không thể hấp thụ vật chất trong vũ trụ chuyển hóa thành năng lượng ra, thì hắn cảm giác lúc này mình cũng không khác thần bao nhiêu hết, còn mạnh hơn rất nhiều so với các Vương giả đã gặp lúc trước, giống như khoảng cách giữa người thường và Vực Sâu vậy!

Nhờ vào sức mạnh của trái tim máy móc, Đỗ Địch An tự cảm thấy cho dù không có thiếu nữ Hoang Thần giúp đỡ, chính mình cũng có thể một mình đánh bại Ma Đế, suy cho cùng cơ thể của hắn cho dù không trọn vẹn, nhưng dù sao vẫn là Thần Thai, khác xa so với con Hoang Thần mà Lâm Trường Sinh khống chế lúc trước kia, còn mạnh mẽ và dũng mãnh hơn nhiều.

Bây giờ khôi phục tự do, có thể dùng sức mạnh siêu phàm, Đỗ Địch An không trì hoãn thêm nữa, lập tức xuất phát hành động, bước đầu tiên chính là ăn hết miếng thịt béo Liên bang này!

Thành Bách Liên bang vẫn chìm trong cơn khủng hoảng khi bị Ma tộc chiếm cứ, ngoại trừ nhóm dân tị nạn đầu tiên lúc ban đầu tránh được vào trong nơi lánh nạn dưới lòng đất, những người còn lại đều trốn trong nhà mình, hoặc là chạy đến phòng an toàn do quân đội xây dựng tạm thời để tìm kiếm sự che chở.

Liên bang chưa bao giờ gặp phải nạn lớn thế này, chỗ tránh nạn được chuẩn bị trước kia hoàn toàn không thể tiếp nhận tất cả các cư dân trong thành phố, dẫn đến khắp nơi trên đường phố đều có thể thấy được một vài thi thể bị binh lính Đế quốc hành hạ đến chết.

Lúc Lâm Trường Sinh truyền lệnh khởi động đạn hạt nhân, phía quân Liên bang đã thuận theo lại phát sinh bạo động, mấy kẻ cầm đầu trong quân đội dẫn đầu phản kháng, đem quân đội Đế quốc đang chăm chú phòng thủ đánh lui, đoạt được quyền khống chế ở mấy thành phố, sau đó coi đây là trung tâm, liên lạc với tướng lĩnh trong những thành phố khác, chuẩn bị đánh một trận phản kích.

Trong quân đội Đế quốc không thiếu người tài giỏi thông minh, rất nhanh đã nhìn rõ được phương thức liên lạc bí mật của quân đội Liên bang, một trận tàn sát lẫn nhau đẫm máu giữa đấu tranh và chinh phục đã được triển khai ngay lúc ấy.

Trong cuộc hỗn chiến này, quân đội Liên bang ngoại trừ phải chiến đấu với binh lính Đế quốc, còn phải vật lộn với vài kẻ cầm đầu quân đội phản bội Liên bang, những kẻ cầm đầu quân đội này nắm trong tay bí mật quân sự của Liên bang, nương nhờ vào Đế quốc, sẽ được thăng quan tiến chức, lúc này phối hợp với binh lính Đế quốc, đem không ít bố trí chiến lược của quân đội Liên bang vạch ra, làm cho trận phản kích này trở nên vô cùng gian nan.

Cũng may tập đoàn Terrass đứng đầu trong bốn tập đoàn lớn của Liên bang, tích cực phối hợp với quân đội, đưa vào số lượng lớn máy móc chiến giáp, mạnh mẽ xoay chuyển từ thế yếu đến thế cân bằng.

Ba tập đoàn lớn khác lại không có quá động tĩnh quá lớn, dường như đang đợi điều gì đó.

Hiển nhiên, bọn họ đang chờ đợi kết quả thắng bại giữa Ma Đế và Lâm Trường Sinh, việc này liên quan đến lựa chọn của bọn họ, dù sao bọn họ không giống HeHeslodi, là con chó trung thành do một tay Lâm Trường Sinh bồi dưỡng, đối với Lâm Trường Sinh không mấy hiểu rõ, không thể đem vận mệnh của toàn bộ tập đoàn, đều đặt hết vào sự tin tưởng lên hắn.

Giết chóc, hỗn loạn, máu tanh, gào khóc.

Toàn bộ Liên bang lâm vào trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, những tổn hại tồi khô lạp hủ do chiến tranh mang đến, tất cả những thứ tốt đẹp đều bị xé nát, chỉ còn sót lại những trái cây cuối cùng loang lổ vết máu, trở thành món ngon mỹ vị trong tay người thắng.

“Vũ Nhi, đừng khóc, mẹ ở đây.”

“Hải Dương, ta ở trong nhà chờ ngươi, trên đường ngươi qua đây cẩn thận một chút, trên đường phố ngoài kia khắp nơi đều là Ma tộc, đừng để bọn họ nhìn thấy.”

“Ngươi, các ngươi, đám cầm thú này, ngay cả người già cũng đều giết!”

“Amen, Amen, thần vạn năng ơi, xin người hãy che chở chúng con...”

Nhân gian bách thái lâm vào tai nạn diễn ra ở khắp ngõ ngách của Liên bang, tiếng súng đạn oanh tạc che giấu đi tiếng trẻ em khóc bên trong đống đổ nát, đạn bắn ra như mưa lửa phá vỡ cả bầu trời xanh thẳm, máy bay chiến đấu ở trên bầu trời thành phố gào thét lượn quanh, khói súng ngập tràn, từng tòa cao ốc bị bom nổ sập, hoặc là bị thiêu đốt, khắp các nẻo đường đều có thể thấy được Ma tộc và quân đội đang chém giết lẫn nhau, bên cạnh còn có người già nhặt ve chai cuộn mình run lẩy bẩy.

Đỗ Địch An bay từ thành phố Tuyết Sơn ra, đường ray liên thông giữa các thành phố đã sớm đóng cửa, có đường ray trên không trung bị bắn phá, không thể thông hành, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình đến bay đến thủ đô Liên bang, lợi dụng thiết bị ở nơi đó vẽ nên ký hiệu dừng lại cho cuộc chiến này.