Chương 1674 Bỏ mình (2)
Cảnh tượng này làm kinh động đến chủ thành cai quản thành, phái thống lĩnh thủ thành ngăn ở bên ngoài thành phố, nhìn thấy Đỗ Địch An bay tới thì lập tức tiến lên ngăn cản, nhưng Đỗ Địch An không dừng lại, cũng không thấy hắn ra tay như thế nào, thống lĩnh thủ thành chắn ở phía trước đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn giống như bị trúng khí, bay ngược ra ngoài, không rõ sống chết.
Sau khi bay ra khỏi thành, Đỗ Địch An đi thẳng đến thủ đô, trèo đèo lội suối, lao thẳng vào thành phố này đến thành phố khác, thủ vệ trong các thành phố dọc đường đến tra hỏi đánh chặn, còn chưa kịp đến gần thì đã bị bắn bay ra ngoài, dọc đường không có gì trở ngại.
Khi Đỗ Địch An dẫn đầu đám người Neuss đến thủ đô Tường Lớn, bọn họ đã trông thấy biên phòng thủ đô đã canh giữ nghiêm ngặt, một loạt những chiến sĩ cấp Thác Hoang dàn ra như một mũi lao trên thành Tường Lớn, dẫn đầu là một nhóm các tướng lĩnh của cấp Thác Hoang và cấp Chúa Tể, dường như bọn họ đã biết hướng đi của đám người Đỗ Địch An từ trước, ở các thành phố khác không canh phòng nghiêm ngặt như thế này, chỉ có phía nam là như vậy.
Đám người Neuss thấy vậy, sắc mặt hơi thay đổi, chuẩn bị dừng lại, nhưng nhìn thấy Đỗ Địch An vẫn bay về phía trước, không hề có ý định giảm tốc độ, bọn họ ngẩn ra, tức thì vội vàng chạy theo.
“Người đến là người phương nào?” một gã chỉ huy Chúa Tể mặc áo giáp vàng đứng trên không, hắn nhìn bằng nửa con mắt, kèm theo một chút lãnh khốc và hoang dã, nhìn xuống đám người đang bay vút đến, nhìn về phía Đỗ Địch An quát hỏi.
“Ngươi không xứng được biết.”
Vẻ mặt Đỗ Địch An thản nhiên, chắp hai tay sau lưng, lao thẳng về phía hắn như một tia sáng màu hồng, tựa như có ngàn vạn người nhìn ta, ta vẫn hồn nhiên không để ý đến rất nhiều tướng sĩ ở đầu tường.
Khuôn mặt của Chúa Tể mặc giáp vàng trở nên lạnh lùng, đôi cánh giống như con dơi trên lưng phình ra mấy thước, miệng đầy răng biến thành răng nanh khiến khuôn mặt hắn biến dạng, đang lúc biến hóa ma thân, thì đột nhiên một đợt rét lạnh bay vụt qua, làm cho hắn kinh hãi, cả người hắn toát ra mồ hôi lạnh hắn chỉ cảm giác một cỗ nguy hiểm tột cùng đang tập trung lên người mình, hắn kinh hãi đến mức không thể động đậy.
Trong nháy mắt, hắn cảm giác được toàn thân nóng lên, nó đột nhiên đi qua giữa ấn đường, trôi đi sạch sẽ.
Bành!
Chúa Tể mặc áo giáp vàng rơi xuống từ trên không trung, thân hình nửa ma hóa rơi xuống đầu thành, cơ giáp rơi leng keng xuống đất.
“Cút!” Đỗ Địch An bay đến đầu tường, hờ hững, lần đầu ra tay, hắn vung tay lên, trong thời gian ngắn ma hóa lớn đến vài trăm mét, quét qua đầu tường, giống như vuốt sạch đi bụi bặm.
Rất nhiều chiến sĩ và tướng lĩnh cấp Thác Hoang trong thành đều kinh ngạc đến ngây người, không chờ bọn họ kịp phản ứng đã cảm thấy như bị một ngọn núi khổng lồ đụng phải, một cỗ sức mạnh không thể ngăn được đã đánh bay bọn họ, ý thức chấn động, thất điên bát đảo.
Sau đó Đỗ Địch An phất tay, bàn tay lớn nhanh chóng thu lại, như thể cảnh tượng trước đó chỉ là ảo giác.
Hắn khoanh tay tiến về phía trước, không dừng lại.
Cảnh tượng này không chỉ khiến binh lính trên tường thành cách đó hàng trăm mét kinh ngạc, mà còn khiến đám người Neuss sững sờ, nâng tay lên, ma hóa bàn tay to ra vài trăm mét, đây là năng lực ma ngân gì vậy?
Trong nhận thức của bọn họ, không có loại ma ngân nào có năng lực như vậy cả.
Sau một hồi ngây dại ra, tất cả mọi người phản ứng lại rất nhanh, tất cả đều vô cùng hưng phấn, nghĩ đến những lời nói trước đó của Đỗ Địch An, vội vàng cấp tốc theo sau, tường thành cao mấy trăm mét ở dưới chân bọn họ, trèo lên rất đơn giản.
Khi mọi người lần lượt leo lên, các tướng lĩnh và thủ vệ thành ở phía tường thành xa xa cuối cùng cũng hoàn hồn, trong đó có một vị tướng lĩnh Thác Hoang gầm lên, tất cả những người khác lập tức thi triển năng lực Ma hóa, liều chết xông về phía đám người Neuss.
“Ta không bỏ qua đâu!” Đỗ Địch An khẽ cau mày, không đợi đám người Neuss kịp hành động, hắn hơi nghiêng người sang một bên, giơ tay lên, bàn tay bành trướng và nhanh chóng ma hóa, biến thành một cái liềm khổng lồ giống như trăng rằm, dài vài trăm mét, cắt theo đường chéo xuống, bành một tiếng, rạch một đường chéo lớn trên tường thành thủ đô vĩ đại cổ kính này, từ đầu tường đến chân thành, tất cả những thủ vệ thành ở bên cạnh của vết rạch này đều bị cắt ngang chặt đứt!
Đối với hắn, đây chỉ là ra tay bừa bãi, nhưng trong mắt người khác, đó là một kích kinh hoàng!
Những thủ vệ thành còn lại chạy tới đều kinh hãi run lên, sức mạnh khủng bố như vậy, bọn họ có nghĩ cũng không dám nghĩ tới!
Nhưng mà lần này, Đỗ Địch An không thu lại cái liềm khổng lồ, mà tiện tay chém mấy lần nữa, toàn bộ tường thành phía nam bị băm thành mấy cái rãnh khổng lồ, thậm chí người ở xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, khiến người ta nhìn mà phát hoảng.
Những thủ vệ may mắn còn sống đứng ngốc tại chỗ, không dám làm xằng bậy.
Lúc này Đỗ Địch An mới thu cái liềm khổng lồ về, xoay người tiếp tục bay về phía trước.
Đám người Neuss cũng kinh ngạc không khác gì những thủ vệ xui xẻo kia, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy sức mạnh của Đỗ Địch An, khác xa so với lúc trước khi rời đi, mọi người vừa mừng vừa sợ, kích động mà dốc hết sức mình đuổi theo.