Chương 1675 Bàn tay giáng xuống
Mọi người cùng nhau tiến về phía trước, nhảy lên các tòa kiến trúc dọc đường đi, thường dân của thủ đô vẫn chưa nghe nói về việc này, họ đều tỏ ra ngạc nhiên khi trông thấy sự xuất hiện bất ngờ của một số lượng lớn Cường giả nhảy lên nhảy xuống, phải biết rằng, trị an của thủ đô rất nghiêm ngặt, cảnh tượng như thế này chưa bao giờ xảy ra trước đây.
Xe ngựa của một số quý tộc bị coi như điểm dừng chân mà giẫm lên, các thiếu gia và tiểu thư trong xe nhảy ra chửi ầm lên, nhưng người làm chuyện xấu đã bay lên, rời khỏi nơi đây từ lâu.
Với sự dẫn đầu của Đỗ Địch An, mọi người cùng nhau đi về phía trước, trong vòng mười phút đã đến trước Đế cung của thủ đô, lúc này, có đông đảo thị vệ tập trung bên ngoài Đế cung, chuyện tường thành bị chiếm đóng đã được biết từ trước.
Phía trên Đế cung ngàn bậc thang, vô số thủ vệ xếp hàng hai bên, từng thủ vệ đều là một chiến sĩ cấp Thác Hoang, đứng đầu là ba bóng người không tầm thường, một người đứng giữa mặc vương bào hắc kim, hắn hất hàm lên, tựa như đó là một thói quen khi nhìn xuống mọi người, hai bên cạnh hắn là một lão già tóc bạc trắng và một người phụ nữ xinh đẹp, thành thục trong bộ quần áo đỏ thẫm.
“Thầy!” Aurora ở trong đám người nhìn thấy người phụ nữ mặc quần áo đỏ thẫm kia, con ngươi của nàng không khỏi co rụt lại, không ngờ vị thầy này cũng chạy đến Vương Đô, trợ thủ cho Tường chủ.
Đỗ Địch An bay lên đỉnh Đế cung khiến ai cũng phải ngước nhìn, hắn nhìn xuống đám cường giả đang tụ tập trước Đế cung rồi thờ ơ nói: “Ai là Tường chủ thì đứng ra đi.”
Mặc dù giọng điệu của hắn rất bình thường, nhưng lại có một vẻ oai nghiêm không thể nghi ngờ.
“To gan!” một tiếng gầm lên, một người mặc vương phục đứng ra từ phía sau ba người, người trung niên này ăn mặc như một vị quan, chân còn chưa bước được hai bước thì cơ thể của hắn đột nhiên bay ngược ra ngoài, đánh vỡ tường của vương điện, không còn hơi thở.
Sự biến hóa ngoài dự liệu khiến cho sắc mặt của mọi người đột nhiên thay đổi, sắc mặt của ba người đứng đầu vẫn không ngừng sa sầm, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, trong mắt có chút khiếp sợ nhìn Đỗ Địch An, bởi vì ngay cả bọn họ cũng không nhận thức được, Đỗ Địch An đã ra tay như thế nào.
Năng lực quỷ dị như vậy, bọn họ mới nghe lần đầu, nhưng từ đó cũng có thể suy ra người tới quả nhiên là người ngoài Tường!
“Các hạ đến từ tòa Tường Lớn nào? Hay là ngươi đến từ Đế Đô?” người trung niên mặc vương bào hắc kim đứng đầu chậm rãi nói, thái độ vô cùng bình tĩnh.
Ánh mắt của Đỗ Địch An dừng lại trên người hắn, lãnh đạm nói: “Ngươi là Tường chủ? Cấp Vực Sâu trung bình, mạnh hơn một chút so với hai người bên cạnh, quả thật là có thể chỉ huy bọn họ, cho ngươi một khắc, giao những người phụ trách xử phạt và trông coi chuyện cơ mật ra đây.”
“Các hạ tìm bọn họ có chuyện gì vậy, chẳng lẽ là do bọn họ mạo phạm đến các hạ sao?” người trung niên mặc vương bào hắc kim khẽ nhíu mày, không nhanh không chậm mà nói, nhưng trong mắt đã có một chút cảnh giác, Đỗ Địch An liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu thực lực của hắn, nhưng vẫn bình tĩnh như cũ, có thể thấy là cũng không hề sợ hắn.
“Hả”, ánh mắt của Đỗ Địch An dừng lại trên người hắn, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Xem ra, dường như ngươi cũng chẳng hề coi trọng giờ khắc này, nếu đã như vậy thì ngươi đi tìm chết sớm đi.”
“Cái gì?” người trung niên mặc vương bào hắc kim ngẩn ra, không ngờ Đỗ Địch An vừa nói xong đã trở mặt, tốt xấu gì bên này của bọn họ cũng có ba vị Vực Sâu, ngay sau đó, hắn nhìn thấy Đỗ Địch An giơ tay lên, đột nhiên kích thước của bàn tay biến hóa to ra trăm mét, giống như một ngọn núi khổng lồ chắn hết ánh sáng trên đỉnh đầu mọi người, bóng râm phủ xuống, bàn tay cũng theo đó chụp xuống.
Sự thay đổi biến bàn tay thành núi này khiến tất cả mọi người trước Đế cung đều kinh ngạc, mặc dù bọn họ biết chuyện tường thành rơi vào tay giặc, nhưng dù sao thì bọn họ cũng chưa từng tận mắt chứng kiến trận chiến lúc nó sụp đổ, mà năng lực mà Đỗ Địch An thi triển lúc này hoàn toàn khác với năng lực ma ngân trong tưởng tượng của bọn họ!
Bàn tay vẫn giống bàn tay người, nhưng kích thước lại khủng bố dọa người!
Người trung niên mặc vương bào hắc kim thầm kinh hãi trong lòng, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại, trong mắt lóe lên một tia sát ý, gầm lên một tiếng, mạnh mẽ bay lên trời, toàn thân ma hóa, xé rách áo bào, biến thành một con long nhân bảy tám mét, giống như khủng long Jurassic cổ đại, nhưng có một đôi cánh bằng thịt trên lưng và cặp sừng sắc nhọn trên trán, đồng thời ngửa mắt lên trời rít gào, phụt ra một ngọn lửa rực cháy.
Ngọn lửa này có thể hòa tan cả sắt thép, ngay cả Lãnh chúa Phượng Hoàng, người người am hiểu năng lực hỏa diễm cũng phải sợ nó.
Vèo!
Ngọn lửa trong bàn tay lớn sáng lên một tia lửa, nhưng không lập tức xuyên thấu thiêu đốt như trong tưởng tượng, bàn tay lớn vẫn có xu thế áp xuống dưới không thể đỡ.
Những người xung quanh nhìn thấy thế thì đều hoảng sợ chạy tán loạn trốn chạy.
“Không thể nào!!” người trung niên mặc vương bào hắc kim kinh hãi, ngọn lửa của chính mình lại không có tác dụng gì?
Ngay sau đó, hắn nhận ra được điều không ổn, định rút lui, nhưng bàn tay đã bao phủ trăm mét, bao phủ toàn bộ tiền sảnh Đế cung, hắn đã không có thời gian thoát khỏi phạm vi bao phủ của bàn tay, chỉ có thể chui dưới đất!
Ầm!
Bàn tay lớn chụp xuống, mặt đất rung chuyển mạnh!