Chương 1684 Giết Đế (2)
Nếu thật sự là như vậy, Đỗ Địch An không thể không bội phục quyết tâm của Ma Đế này, quả thật là một người tàn nhẫn.
“Để ta xem xem ngươi có bản lĩnh gì trấn giữ Đế Đô!” Trong mắt Đỗ Địch An chợt lóe lên, sải bước đi tới.
Một lúc sau, mọi người tiến vào Hoàng thành đi thẳng đến phía trước Đế cung.
Lực cảm nhận của Đỗ Địch An xuyên thấu vào các nơi trong Đế cung, rất nhanh đã nhìn thấy được một phi thuyền kim loại chôn sâu dưới lòng đất dưới đáy Đế cung, cảm nhận của hắn không cách nào xuyên thấu vào trong phi thuyền, nhưng lục soát toàn bộ Đế cung chỉ nhìn thấy mấy phi tử không có bóng dáng Ma Đế, vậy có thể thấy được phần lớn người đó đang trốn ở trong phi thuyền này.
Là né tránh hay là một cái bẫy?
Đỗ Địch An không mạo hiểm đi tấn công mà hướng về phía Neuss nói: “Đến Đế cung bắt hai phi tử của Ma Đế tới đây cho ta.”
Neuss nghe vậy ngạc nhiên, đây chính là trung tâm của Đế Đô, bên trong là nơi ở của tất cả cường giả khắp Đế Đô cũng chính là người thống lĩnh của tất cả Tường Lớn! Mà hắn lại muốn đến cung điện của đối phương bắt phi tử của đối phương sao?
Mặc dù kinh ngạc nhưng nghĩ đến có Đỗ Địch An ở đây nên hắn cũng nhanh chóng gật đầu, bóng hình lắc một cái lập tức biến mất tại chỗ, lướt qua đám thị vệ trước mặt Đế cung đến nơi sâu trong Đế cung.
Không lâu sau, trong Đế cung xuất hiện chút hỗn loạn sau đó đã nhìn thấy bóng dáng Neuss lăn về, trong tay còn nhấc hai cô gái trang điểm lộng lẫy trên người còn mang trang sức xa xỉ.
Hai cô gái đó tầm khoảng hai mươi tuổi, đẹp đến rung động lòng người, trên mặt còn trang điểm hoa văn đặc thù, mang theo nét đẹp yêu dị, trong con ngươi hờ hững mà kiêu ngạo dường như không chứa chút tình cảm nào, lúc này bị Neuss ném trên mặt đất, mặc dù rất chật vật nhưng rất nhanh đã ngẩng đầu lên kiêu ngạo, nét đẹp yêu dị trên mặt còn lộ ra mấy phần giận dữ, ánh mắt tức giận nhìn lấy Đỗ Địch An: “Các ngươi là ai mà lại dám xông vào Đế cung?”
“Lột lớp da người của các ngươi ra đi!” Đỗ Địch An hờ hững nói.
Hắn đưa một tay lên vỗ lấy, năm ngón tay như lưỡi đao sắc bén chém lên người hai cô gái đó từng nhát.
Hai cô gái đó bị uy hiếp đến tính mạng, đồng tử co rụt lại, quần áo trên người bỗng nhiên rách nát, thân thể trương lên giống như cơn lốc dâng lên làn gió tanh hôi, chớp mắt đã hóa thành hai con quái vật lớn hơn mười mét, toàn thân trần truồng hiện ra ánh mắt quái dị dữ tợn, cùng với cái miệng quái dị khiến người ta nhìn thấy đã rùng mình, còn sợ hãi hơn cả những ma vật khủng bố khác!
Xinh đẹp như Thần, rồi cũng xấu xí như ma!
Neuss đích thân bắt họ về đây thấy vậy hoảng hốt, có chút khiếp sợ, không ngờ hai cô gái xinh đẹp khiến hắn cảm thấy động lòng lại là quái vật có bản thể đáng sợ ghê tởm như vậy!
Aurora và những người còn lại cũng khiếp sợ lùi lại đằng sau, bị hình dáng khủng bổ này làm cho sợ hãi.
Đỗ Địch An đều đã nhìn thấy bộ mặt thật của Hoang Thần từ trong ký ức của Phi Nguyệt và Lâm Trường Sinh cùng với Borrow nên lúc này không chút bất ngờ, chỉ thờ ơ, cười giễu một tiếng rồi nói: “Trong gia tộc Hoang Thần các ngươi, hình tượng như các ngươi có lẽ được xem là người đẹp đúng không?”
Hai Hoang Thần phát ra tiếng kêu chói tai giống như quát giận, mạnh mẽ đánh về phía Đỗ Địch An.
Sắc mặt Đỗ Địch An điềm đạm, hắn đưa tay lên nắm lấy, ngón tay biến thành hai cái lồng lớn nhốt hai Hoang Thần đó vào bên trong, sau đó phân chia ra vô số gai nhọn khổng lồ đâm vào trong thân thể bọn nó.
Không lâu sau, vô số ký ức của hai Hoang Thần được hắn lật xem từng cái một.
“Quả nhiên đã trở về.” Đỗ Địch An vung tay, hai Hoang Thần bị hất về phía Oa Thần: “Cho ngươi đó.”
Oa Thần thấy vậy cười hì hì, bỗng nhiên đưa tay lên, lòng bàn tay nhỏ nhắn biến to lên giống một cái miệng lớn, lòng bàn tay sâu không thấy đáy mơ hồ có thể thấy được răng nhọn dày đặc, hút hai Hoang Thần đó vào trong.
Qua một lúc lâu, cánh tay lại trở về như bình thường.
“Hủy phi thuyền ở đây cho ta.” Đỗ Địch An nói với Oa Thần.
Từ trong ký ức của hai Hoang Thần đó, Đỗ Địch An biết được Ma Đế đang ẩn nấp trong đó, người đó đã có tính toán, có lẽ sẽ không trông chờ vào một chiếc phi thuyền có thể che chắn cho hắn, đa phần là có cạm bẫy gì đó, sức mạnh của hắn đã hơn xưa nhưng vẫn không mù quáng tự tin, chuyện lật thuyền trong mương thì phải làm cho nên giao cho Oa Thần ra tay là hợp lý nhất.
“Ồ.” Oa Thần đáp một tiếng giống như Đỗ Địch An bảo nàng đi làm một chuyện nhỏ không đáng kể, nàng nhe răng cười, bóng dáng nhẹ nhàng nhảy lên đáp vào ngoài cổng tường Đế cung.
Thủ vệ ngoài cổng nhìn thấy Oa Thần từ trên trời giáng xuống, bị nhan sắc xinh đẹp của nàng khiến cho ngây ra, một lát sau mới phản ứng lại, một thủ vệ trong số đó vừa chuẩn bị tiến lên hỏi thân phận, mượn cơ hội bắt chuyện đột nhiên nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp này giơ tay lên, cánh tay chợt biến hóa, cánh tay trắng như tuyết biến thành tứ chi màu máu như nham thạch nóng chảy dữ tợn đáng sợ.
Bịch!
Oa Thần dùng cánh tay đã biến lớn dùng sức vỗ xuống, tường cung sụp đổ, sương bụi bay lên, cánh tay giống như khóa sắt nhanh chóng xuyên qua lòng đất chạm vào phi thuyền cổ xưa ở sâu trong Đế cung, sau đó cánh tay hóa thành thân mềm giống như cao su bao lấy phi thuyền rồi kéo lên trên.