← Quay lại trang sách

Chương 1703 Thi Đế (2)

“Chỉ có điều, trong tư liệu nghiên cứu của Hoang Thần và Ma Trùng, ta biết xác sống không có cách nào thành thần, đời này cũng không thể, thế nên ta cũng biết, trong Ma Trùng và Hoang Thần nếu như có một bên biến thành thần, những ngày an nhàn của ta cũng kết thúc.”

Hắn thở dài, nhưng không có ưu thương, mà có mấy phần thoải mái, ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An, nói: “Bây giờ thần đã ra đời, hơn nữa không phải là Hoang Thần hay là Ma Trùng, việc này đối với ta mà nói, đã coi như là niềm vui ngoài ý muốn rồi.”

Đỗ Địch An sững sờ nghe, nếu như không phải thấy vẻ mặt hắn toàn là háo hức tự nhiên, hắn quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, vốn tưởng rằng vị Thi Đế này giống hệt Ma đế, sát khí ngập trời, trấn giữ nhất phương, là nhân vật hùng hồn giỏi thao lược, không nghĩ tới hắn lại có thể nói ra một phen như vậy, đường đường là Thi Đế, vậy mà lại muốn trở thành người, hơn nữa đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ để đợi chờ thần ra đời.

“Nếu ngươi đã biết thần sẽ ra đời, chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghĩ đến việc đi phá vỡ Đế quốc và Liên bang, không tiếc bất cứ giá nào phá hủy bọn họ, ngăn cản nghiên cứu của bọn họ sao? Như vậy, cả Trái Đất cũng sẽ rơi vào trong tay của ngươi?” Đỗ Địch An không nhịn được hỏi.

Thanh niên áo trắng thở dài, trong nháy mắt trên người lại mang mấy phần kinh nghiệm phong sương tang thương, có vẻ hơi cô đơn mà nói: “Ta thống lĩnh Thi quốc nhiều năm như vậy, đặt tầm mắt ra xa đều là lãnh thổ của ta, một tiếng hiệu lệnh, chớ dám không từ! Nhưng mà, như vậy cũng có ý nghĩa gì đâu?”

“Khi tất cả những thứ ngươi có thể nhìn thấy đều là thuộc hạ của ngươi, bọn họ sẽ luôn cung kính ngươi, kính sợ ngươi, e sợ ngươi, nhưng không có ai sẽ hiểu ngươi, biết lý tưởng và hoài bão của ngươi, biết kỳ vọng và ảo tưởng của ngươi, không dám ăn nói thoải mái với ngươi, không thể cùng ngươi trò chuyện thật vui vẻ...”

“Vương vị, đế vị, chỉ có một người ngồi, như vậy chú định những phong cảnh mà ngươi nhìn thấy luôn luôn cao hơn mọi người, cũng chú định rằng sẽ không có ai hiểu ngươi!”

“Biên giới của Thi quốc ta to hơn nhiều so với Đế quốc và Liên bang, cho dù thống trị toàn cầu, thì những thứ mà tầm mắt ta có thể với tới cũng không thể xa hơn nữa, bất quá cũng chỉ là đường cuối chân trời mà thôi, suy cho cùng thì trái đất này là hình tròn…”

“Là bởi vì cô đôc à…” Đỗ Địch An nhìn Thi Đế một cách chăm chú, ở trong ký ức của Lâm Trường Sinh, hầu như hắn cũng đã trải nghiệm cảm giác khi làm “Vương”, hơn nữa thời gian cũng không ngắt đoạn, cũng đủ hơn hai trăm năm.

Nhưng mà không biết có phải kí ức của Lâm Trường Sinh bị trí năng ảnh hưởng hay không, tình cảm thiếu hụt rất nhiều, cho nên phần cô độc mà hắn trải nghiệm đó cũng không sâu sắc, ngược lại là các việc bày mưu tính kế khiến hắn có ấn tượng sâu sắc, tất cả đều được hắn nhìn ở trong mắt nắm ở trong tay.

“Làm Vương đương nhiên là cô độc, nhưng một dân chúng thấp cổ bé họng, chẳng lẽ không từng cô độc?” Đỗ Địch An nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi nói: “Đều cô độc như nhau, mà ngươi là Vương, mọi người đều muốn tìm hiểu ngươi, nhưng một người dân thấp cổ bé họng bình thường, thì có ai chịu để ý? Lại có ai muốn đi tìm hiểu họ? Nếu như ngươi không đứng ở chỗ cao, vạn người chú ý, dù thái độ của ngươi cao ngạo hệt như Đế Vương thì cũng đều cô độc như nhau thôi, cũng sẽ không có ai muốn hiểu cách nghĩ của ngươi, quan tâm cảm giác của ngươi, cũng có lẽ, đây mới là sự cô đơn chân chính đi?”

Áo trắng thanh niên hơi giật mình, cười khổ nói: “Sự cô đơn này không giống với sự cô đơn đó, mặc dù làm con người có cuộc sống buồn rầu, nhưng cũng có niềm vui thú sinh hoạt, hỉ nộ ai nhạc, đều là phát ra từ nội tâm, mà khi làm vương, vĩnh viễn chỉ có một loại ưu tư, đó chính là lạnh nhạt, loại này lạnh nhạt, không phải là ra vẻ cao ngạo, mà là vì nhìn thấy quá nhiều, xem hết rõ ràng, hiểu thấu mọi thứ, thế nên hết thảy đều không thú vị, ta thà rằng cô đơn, cũng không muốn sống vô vị.”

Đỗ Địch An đạm mạc nói: “Đó là ngươi chưa làm người bao giờ, chưa bao giờ trải qua tuyệt vọng đến không thể khống chế, còn khó chịu hơn so với việc chết đi, chờ ngươi trải qua thì sẽ biết, so với việc nắm hết thảy trong tay, hèn mọn cô độc chẳng được tính là cái gì? Huống chi, cô độc tựa như rượu ngon, có thể từ từ thưởng thức, còn thú vị hơn sự thú vị khi làm người, cùng một đám người vui vẻ phấn khởi so với việc cùng một đám ngốc thì có gì khác biệt?

Thanh niên áo trắng khẽ lắc đầu, “Mỗi người theo đuổi một điều khác nhau, xem ra chúng ta đã chú định không thể ngồi xuống cùng luận đàm được rồi.”

“Quân cùng thần cần gì phải nói chuyện hợp nhau, đây chính cô độc mà ngươi nói.” Đỗ Địch An đạm mạc nói: “Thi quốc các ngươi, có bằng lòng thật lòng quy thuận ta, nghe theo hiệu lệnh của ta?”

Thanh niên áo trắng nhìn thật sâu một cái, nói: “Ta bằng lòng.” hắn trả lời vô cùng dứt khoát, như không hề có chút do dự gì.

“Ngươi tên là gì?” Đỗ Địch An hỏi.

Thanh niên áo trắng nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Gặp mặt nói lâu như vậy, ngươi mới nhớ tới hỏi tên của ta, hay quên như vậy?”

“Không phải là hay quên, chỉ là trước kia không cần thiết phải biết, bây giờ thì cần thiết rồi.” Đỗ Địch An hết sức trực bạch nói.