Chương 1704 Thần bất tử
Thanh niên áo trắng sửng sốt một chút, thấy buồn cười, nói: “Nói như vậy, coi như là ta may mắn tránh được một kiếp rồi, cũng đúng, lấy thực lực của ngươi và vị chân thần kia bên cạnh ngươi, nếu thật sự đấu cùng các ngươi, ta cũng chỉ là tự mình chuốc lấy cực khổ, mặc dù Thi quốc chúng ta không nghiên cứu sâu về thần như Đế quốc và Liên bang như vậy, nhưng cũng biết, chân thần sẽ bất tử, không có thiếu sót, lúc trước Ma Đế nổ tung hạch vũ, khiến cho mấy trăm vạn bình dân của Đế Đô Hoàng thành cùng nhau nổ chết, mục đích của hắn cũng không phải là vì giết chết vị chân thần kia bên cạnh ngươi, mà là ngươi, nhưng hắn vẫn đánh giá thấp năng lực chân thần.”
Đỗ Địch An khẽ híp mắt, nói: “Ngươi biết cũng thật cặn kẽ.”
Thanh niên áo trắng cười cười, nói: “Trở lại chuyện chính, ta gọi Berlin, về phần trước kia là nhân thân ta gọi là gì, thì không cần phải biết, ta mạo muội hỏi một câu, ngươi có biện pháp trị khỏi virus xác sống, để cho tất cả xác sống khôi phục thành người không?”
Ánh mắt Đỗ Địch An chợt lóe, nói: “Ngươi muốn để cho xác sống khôi phục, hay là chỉ đơn thuần muốn nhìn xem ta có thủ đoạn này?”
“Hiển nhiên là muốn để cho mọi người khôi phục,cũng chủ yếu là để cho ta khôi phục thành người.” Berlin cười nói.
Đỗ Địch An híp mắt nói: “Ngươi cứ muốn trở thành người như vậy?”
“Ta muốn biết trước kia ta rốt cuộc là người như thế nào, cũng muốn làm người, sinh con dưỡng cái.” Berlin thu liễm nụ cười, ngưng mắt nhìn Đỗ Địch An nói.
Đỗ Địch An im lặng trong chốc lát, nói: “Ta phải lật xem trí nhớ của ngươi.”
Berlin giật mình, nhưng cũng không kinh ngạc quá mức, gật đầu nói: “Được.”
Đỗ Địch An nhìn hắn thật sâu một cái, lật xem trí nhớ cần phải tiếp xúc với đại não, tương đương với việc giao tính mạng của hắn trong tay mình, chuyện như vậy cũng nguyện ý làm, có thể thấy được hắn thật sự muốn quy thuận, nhưng mà, hắn thật sự không hiểu nổi, vì sao tâm nguyện lớn nhất một đời của Thi Đế vậy mà là muốn trở thành loài người?
Vậy tâm nguyện nhân loại là cái gì?
Hắn giơ tay ấn trán Berlin, Berlin cũng không phản kháng, mặc kệ ngón tay của hắn chạm vào trên trán mình.
Một giây sau, Đỗ Địch An lục soát đến trí nhớ Berlin, hắn nhanh chóng lật xem phần lớn trí nhớ trong đầu hắn, từ khi ý thức khát máu giết chóc của Berlin mới sinh ra đến khi trí lực càng ngày càng tăng trưởng, không hề một mực tàn sát nữa, mà là dùng các loại quỷ kế săn giết loài người và ma vật, trong mắt lúc đó, loài người và ma vật không cũng không khác biệt gì, nếu như bắt buộc phải nói có, thì chính là một kém một cái mạnh mà thôi.
Hắn săn giết không kiêng dè, tiến hóa nhanh chóng, lợi dụng thủ đoạn cường ngạnh khống chế các Thi Vương khác làm việc cho hắn, dần dần hình thành quy mô, thành lãnh địa, sau đó tụ lại càng ngày càng nhiều xác sống đến trong lãnh địa, trở thành chiến sĩ của hắn.
Hắn dẫn dắt nhóm Thi Vương càn quét tứ phương, gặp phải Thi Vương khác thì sẽ thu phục bọn họ, thế lực của hắn giống như một quả tuyết cầu càng lăn càng lớn, cuối cùng tạo thành một tiểu quốc.
Sau khi chinh chiến mấy chục năm, sát tính của hắn lại dần dần phai nhạt, giống như hắn đã giết quá nhiều nên đã ngán ngẫm việc giết chóc, sự thật chứng minh, ở trên cõi đời này bất kỳ chuyện gì đã làm nhiều, đều sẽ cảm thấy vô vị.
Những năm gần đây, hắn tiếp xúc với Đế quốc và Liên bang, trong khi dần dần tiến sâu tiếp xúc, hắn càng hiểu rõ nhân loại hơn, trong lúc lơ đãng bản thân hắn cũng lây nhiễm tập tính loài người, cuối cùng suất lĩnh đông đảo Thi Vương định cục ở phương Bắc, chiếm cứ một tảng biên giới lớn, địa vị ngang hàng với Đế quốc và Liên bang.
Trong phần ký ức phía sau của hắn, vậy mà ít khi ra tay chém giết, ngược lại giống hệt như nhân loại, xây dựng trụ sở cung điện, thưởng trà xem hoa, uống rượu vui đùa, thử hết một lần tất cả những thứ mà nhân loại yêu thích, trong lòng càng ngày càng hướng đến nhân loại, hi vọng có thể trở thành một con người chân chính, tóm lại cũng chỉ đang nghĩ, lấy vị giác của nhân loại, làm sao có thể nếm ra vị ngon khi thưởng thức rượu ngon?
Khi một người yên tĩnh ở một mình, sẽ thường thường hồi tưởng những chuyện khi trước, nhưng luôn luôn không có chút đầu mối chút nào.
Từ trí nhớ hai trăm năm trước đến giờ mà nói, vị Thi Đế Berlin này cũng không có nói láo, ở trong phần cuối cùng ký ức của hắn, Đỗ Địch An thấy được một bóng dáng khắc cốt ghi tâm, chính là Helisha.
Ở trong trí nhớ Berlin, bỗng nhiên có một ngày Helisha xuất hiện ở biên cảnh Thi quốc, nhận được thông báo của Thi Vương mới biết được chính mình là một thi vương cực kỳ lợi hại, hắn tự mình đến tiếp kiến, rung động trước vẻ ngoài tuyệt sắc của Helisha, từ đó ái mộ nàng.
Chẳng qua là, biểu hiện của Helisha hết sức lạnh lùng, cách người ngàn dặm, lần đầu Thi Đế tiếp kiến, hai người không một lời hợp liền động thủ, thực lực mà Helisha thể hiện ra không hề kém cạnh Thi Đế một chút nào, vậy mà đánh ngang tay với với hắn
Thi Đế dừng tay cầu hoà, đón Helisha vương thành Thi quốc, tôn sùng nàng là thượng tân, nhưng Helisha cũng không ở dừng lại Thi quốc bao lâu đã nhanh chóng rời đi nơi này. Trước khi đi, Thi Đế tới hỏi nàng đi về phía nào, nàng chỉ nói phải đi tìm phương pháp biến xác sống thành thần.