← Quay lại trang sách

Chương 1705 Chờ đợi

“Nàng muốn thành thần?” Đỗ Địch An nhìn đến đây, không khỏi ngơ ngẩn, đồng thời cũng buông lỏng Thi Đế Berlin ra, ngẩn ngơ không nói.

Berlin khẽ giãy dụa cái cổ, nghe thấy lời này của Đỗ Địch An, hỏi: “Ngươi ở Đế quốc chiếu cáo thiên hạ, tìm tung tích của nàng, chẳng lẽ trước kia ngươi quen biết nàng? Nếu ngươi biết, ngươi có biết trước đây nàng từng là người như thế nào không?”

Đỗ Địch An từ từ lấy lại tinh thần, yên lặng nói: “Là một người độc nhất vô nhị, một người vừa thiện lương vừa kiên cường.”

Berlin thở dài, nói: “Nói như vậy, ngược lại đích xác là một người tốt, đáng tiếc làm người tốt, luôn luôn dễ dàng gặp chuyện không may, kết quả thê lương, không chừng trước khi ta cũng từng là một người tốt...”

Đỗ Địch An liếc hắn một cái, “Gặp chuyện không may cũng không hoàn toàn là người tốt, chẳng qua là chiếm đại đa số mà thôi, ngươi cũng chưa chắc là người tốt, có lẽ là một kẻ ác ôn.”

“Chuyện này khó nói.” Berlin cãi lại nói: “Ngươi nhìn chiến trường kia đi, những người dũng mãnh nhất, nên trao tặng danh hiệu anh hùng nhất, không phải là một số lão binh tàn tướng còn sống sót từ chiến trường, mà là binh sĩ đã chết trận. Những người sống sót đi ra từ chiến trường, ngược lại rất có khả năng là đào binh, những kẻ hèn nhát, xung phong ở phía sau, cho nên mới sống sót, mà những con người dũng mãnh, thường xung phong đứng trước.”

“Hai quân giao phong, người chạy càng nhanh, xông ra càng dũng mãnh, ngược lại sẽ chết càng sớm, cho nên kẻ mạnh đều chết, kẻ yếu sống, mà không phải là kẻ yếu chết trước, kẻ mạnh ngoan cường sống sót lại, thử hỏi chiến trường lớn như thế, sao có thể chỉ dựa vào năng lực của một người?”

“Đồng dạng, vì sao người tốt luôn dễ xảy ra chuyện? Bởi vì người tốt luôn luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người, sau đó bản thân mình cũng bị cuốn theo, ngược lại những người khoanh tay đứng xem thì luôn bình yên vô sự.”

“Nếu như người tốt không đi giúp đỡ người khác, thì cũng có thể sống sót, nhưng loại người này mà cũng có thể được tính là người tốt à? Cho nên đây là một nghịch lý kì quái, dùng công thức toán học của nhân loại bọn ngươi để tính, người tốt tương đương với sống, kẻ ác tương đương với chết, cũng chính là nói, những kẻ sống sót đều là kẻ ác, nếu người sống sót là người tố, vậy thì bên cạnh người tốt này chưa từng phát sinh ra chuyện ta tác gì, cho nên cũng không bao giờ cần xuất đầu lộ diện, cũng có thể bình yên vô sự.”

Đỗ Địch An đạm mạc nói: “Xã hội loài người phức tạp hơn ngươi nghĩ nhiều, không đơn thuần chỉ có người tốt và kẻ xấu, cũng không phải chỉ cần dùng hai công thức đơn giản là có thể phân biệt, ngươi vẫn cần phải nghiên cứu sâu hơn nữa, nếu không với thực lực, địa vị của ngươi, khó tránh khỏi việc ngươi sẽ làm ra chuyện tự hại mình.

Berlin khẽ mỉm cười, không phản bác cũng không đồng tình.

Đỗ Địch An không có tâm tư nói nhiều với hắn, nhắc đến chính sự: “Nếu Thi quốc các ngươi đã thần phục ta thì mấy ngày này hãy trông chừng kỹ biên cảnh đi, đợi sau khi đại điển đăng cơ của ta tổ chức xong, thống nhất tất cả các thế lực, các ngươi cũng cần hưởng ứng theo, có thể tương lai các ngươi phải cùng ta đi chinh chiến Vực Ma vật, phá huỷ san bằng từng cái cấm địa trên trái đất này, để con dân của ta có thể đạp lên mỗi góc xó trên trái đất này!”

Berlin mỉm cười gật đầu, “Quả nhiên ta không nhìn nhầm người, ngươi sẽ đứng trên lập trường của Nhân tộc mà suy nghĩ.”

“Đó là bởi vì Nhân tộc đều nằm trong khống chế của ta, là thế lực của ta.’’ Đỗ Địch An đạm mạc nói, nói xong lập tức nhảy vòng lên phi thuyền giống hệt của Oa Thần.

Berlin nhìn phi thuyền ù ù rời đi, biến mất ở phía chân trời trong nháy mắt, hắn từ từ thu hồi ánh mắt, thở dài nói: “Mặc dù là kẻ ác, nhưng lại làm chuyện tốt.”

Hắn vừa muốn xoay người trở về cung điện, đột nhiên một con Thi Vương hung thần ác sát ba đầu sáu tay bên cạnh ôm chặt lấy hắn, cắn một ngụm tren cổ hắn.

Berlin không ngờ rằng con Thi Vương này sẽ tập kích mình, phải biết rằng đám Thi Vương này đều bị hắn khống chế hết, căn bản sẽ không bao giờ xảy ra loại chuyện phản phệ chủ nhân này, bởi vì vội vàng không kịp chuẩn bị, cộng thêm việc con Thi Vương này cách hắn quá gần, tốc độ cũng rất kì quái, không kịp phản ứng bị nó cắn một ngụm.

Một giây sau, hắn chợt bộc phát sức mạnh, cử động hai cánh tay, đẩy con Thi Vương này ra.

Vù ~!

Sau khi đẩy Thi Vương ra, hắn cảm giác đại não mình ong ong rung động, hai mắt đầy máu, một loại ác niệm nảy sinh trong đầu hắn, một lát sau, hắn thở hổn hển, dần dần bình phục lại, vẻ mặt hơi biến hoá, khí chất toàn thân cũng mang thêm vài phần lạnh lùng tà mị, chênh lệch cực lớn so với vẻ ôn văn nho nhã, bạch y như tuyết trước kia.

“Ta không cược sai, thần bị nhân loại nắm chắc trong tay, thật tức cười! Ta biết ngay mà, chỉ cần ta bằng lòng quy thuận, thì sẽ không cần giao thủ, tương lai dài rồi, hắn sẽ thống nhất hành tinh này, chiến tranh hành tinh nhất định sẽ xảy ra, sau đó giết sạch hang ổ của Ma tộc và Hoang Thần.” tròng mắt Berlin lạnh lùng, nụ cười lạnh lùng treo bên mép, “Đợi giết hết Ma Trùng và Hoang Thần, hắn sẽ không nhẫn được mà tiếp tục thăm dò vũ trụ.”

“Cái vũ trụ to lớn này, không có giới hạn, không có ai biết có phải chỉ có hai loại sinh mệnh ngoài hành tinh là Ma Trùng và Hoang Thần, cũng có thể sẽ có một loại sinh mệnh khác, văn minh càng cao cấp hơn…”