← Quay lại trang sách

Chương 1706 Chờ đợi (2)

“Tuổi thọ của thần lâu dài, khi nhìn xong lãnh địa của mình, sẽ không ngừng khai thác lãnh địa mới, chiến tranh không ngừng, vĩnh viễn không dừng lại, cho đến khi gặp phải cường địch khó mà ngăn cản, mới có thể dừng bước…”

“Cho dù như thế nào, tương lai khi hắn chinh phục vũ trụ sao trời xong, cũng sẽ không đặt trái đất hèn mọn này trong mắt, đến lúc đó trái đất này thế nào cũng rơi vào trong tay ta, mặc dù phải khuất phục trước hắn, nhưng thế giới này làm gì có người đệ nhất? Cũng không ai biết phía trên người đệ nhất còn có kẻ mạnh hơn tồn tại hay không?”

“Tham lam truy đuổi nhiều thứ như vậy thì hắn cũng sẽ đi tìm chúng thôi, ta có thể nhận được quyền thống trị của hành tinh này cũng đủ mãn nguyện rồi…”

“Chỉ là, cần phải từ từ chờ đợi.”

“Tốt nhất là kết cục tốt đẹp, chờ đợi cũng không sao, dù sao hắn đã chờ đợi đã hơn hai trăm năm rồi…”

Phi thuyền bay ù ù trên không trung Thi quốc, tốc độ cũng không hùng hổ, mau lẹ như sấm như trước kia, nguyên nhân là lúc này Đỗ Địch An cũng không muốn đi đâu.

Thế giới rộng lớn như vậy, hắn phải đi đâu để tìm Helisha?

Nếu như đổi thành thời đại trước đây, loài người sống rải rác toàn trái đất, một phần truy nã quốc tế cũng đủ tìm người đến chân trơi góc bể, nhưng bây giờ lại không giống, chỉ có thể tự mình đi tìm khắp nơi.

“Sau khi trở về phải ứng dụng khoa học kỹ thuật của Liên bang đến Đế quốc và Quốc gia Hoả Long, khôi phục trật tự của tấm đại địa này…” ánh mắt Đỗ Địch AN khẽ động, nghĩ đến đây lại thấy hơi phiền lòng, đem khoa học kỹ thuật cuảt Liên bang đến đây để khôi phục lại thời đại thông tin nhanh chóng như cũ cần phải có thời gian, nhanh nhất cũng cần vài tháng, nếu muốn đạt được hiệu quả chân chính cũng cần mất mấy năm, mà bây giờ hắn cảm thấy chờ đợi thêm một ngày là thêm một ngày đau khổ.

Hắn đã đánh hết thiên hạ này rồi, nhưng việc tìm một người so với việc giành được thiên hạ này càng khó hơn!

“Nàng không ở Đế quốc, lại rời Thi quốc, cũng không ở Liên bang, giờ cũng đang trong quá trình tìm kiếm ở Quốc Gia Hoả Lông, đến nay vẫn chưa có tin tức truyền đến, nơi hiện giờ nàng có thể đi cũng không nhiều, chẳng lẽ là ở nơi rừng sâu núi thẳm nào đó?” Đỗ Địch An dùng phương pháp loại trừ suy nghĩ một lượt, hơi cau mày.

Hắn không lái phi thuyền về Đế quốc, mà là bay dọc theo phía tuyệt tích hoang mạc, sơn trạch hẻo lánh.

Bay tới bay lui nửa ngày, mặt trời xuống núi, Đỗ Địch An vẫn chưa tìm được chút tung tích gì, không khỏi thở dài, mò kim đáy bể tìm người như vậy không phải là biện pháp, hơn nữa Helisha cũng sẽ di chuyển, nếu như là Mộc Đầu sinh trưởng ở một nơi cố định, hắn chắc chắn sẽ lật tung từng tấc đất nơi này lên tìm, sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy, nhưng nếu Helisha đã lưu lạc xung quanh, trùng hợp đi qua người quan sát của hắn, đi đến một nơi mà hắn đã tìm qua, vậy chẳng phải là quay vòng nhiều lần?

“Rốt cuộc nàng đang ở đâu…” Đỗ Địch An nhìn cánh rừng rậm đen nhánh, nhở dài

Tìm không có kết quả, Đỗ Địch An lái phi thuyền trở lại Đế Đô.

Đêm đó, Đỗ Địch An để cho Oa Thần đi Nguyệt Cầu đi tìm trụ sở nội bộ của Ma Trùng trên Nguyệt Cầu, đồng thời dùng cách ghi nhớ ký ức ghi lại tình huống Nguyệt Cầu truyền chiếu về cho nàng, để nàng thay hắn đi chinh phục.

“Mẹ, ta đi rồi về liền.” Oa Thần vô cùng phấn chấn chạy ra ngoài, giống như hài tử đi sân chơi.

Đỗ Địch An nhìn về phía nàng rời đi, ánh mắt dịu dàng thêm mấy phần, Oa Thần gọi hắn là “mẹ”, sao hắn lại không xem nàng như con cái của mình chứ, hơn nữa bọn họ đến từ cùng một thân thể, dù sao đi nữa thì giữa hai bọn họ cũng sẽ có một loại cảm giác huyết mạch tương liên.

“Dải đất vũ trụ chân không, với thân thể của ta thì cũng khó mà chống đỡ, mặc dù nàng chưa học qua cách phòng ngự, nhưng trên đường rời đi tầng khí quyển chắc nàng cũng sẽ từ từ nắm chắc.” Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng.

Vũ trụ chân không là cấm địa của sinh vật, nguyên nhân không chỉ vì thiếu dưỡng khí, mà còn bởi vì ở đây sẽ phóng ra các tia phóng xạ vũ trụ, và sự biến đổi nhiệt độ chênh lệch cực lớn trong ngày, lúc ở gần mặt trời thì nhiệt độ nóng rực, phía sau thì lạnh thấu xương, sắp bằng độ không tuyệt đối!

Cho dù là Ma Trùng có dựa vào cơ thể của mình thì cũng không dám lang thang bồng bềnh giữa không gian, sự đột biến chênh lệch nhiệt độ trong một ngày như vậy cũng đủ để phá huỷ tính thăng bằng trong cơ thể sinh vật, nhưng những thứ đó đối với chân thần mà nói không phải vấn đề to tác gì, trạng thái của chân thần trong lí luận của ma trung và Hoang Thần có thể tiến sâu vào trung tâm của mặt trời, cũng có thể hoạt động dưới tình huống độ không tuyệt đối, suy cho cùng, độ không tuyệt đối cũng không thực sự tồn tại, chỉ là vô cùng tiến gần mà thôi.

Huống chi, cho dù rơi vào hoàn cảnh độ không tuyệt đối, với thủ đoạn của Đỗ Địch An và Oa Thần cũng có thể chế tạo là phản ứng nhiệt năng trong người, đanh vỡ môi trường độ không tuyệt đối, dùng xác ngoài của cơ thể làm thành khôi giáp để chống cự, tạo nên một tầng môi trường bên trong mà sinh tồn.

Những thứ này đối với chân thần mà nói chỉ là một chuyện hết sức đơn giản mà thôi, nhưng đối với Đỗ Địch An mà nói thì cần phải dựa vào năng lượng của tâm máy móc, hơn nữa cũng vô cùng khó khăn.