Chương 1711 ‘Chúa cứu thế’ (2)
Ngoài cổng là quảng trường cực lớn, các tòa nhà cao lớn mọc lên san sát, xa hoa tôn quý, thi vệ đứng rải rác, không khí nghiêm ngặt, trong đó thị vệ thống lĩnh chính là Kiawe, Vương giả mới bổ nhiệm của Đế quốc, bởi vì lười phí đầu óc lại không có dã tâm to lớn gì, chỉ thích chơi nữ nhân, cho nên cứ một mực đòi Đỗ Đich An cho hắn làm thị vệ, không cần quản thúc việc gì, chỉ cần tuần tra, làm tốt cương vị công tác, trông chừng bình yên cho Đế cung là được.
Đây là một phần công việc béo bở mà thanh nhàn nhất, bởi với năng lực của Đỗ Địch An, hắn không đi tìm người khác gây phiền toái coi như là tốt rồi, sẽ không có người nào chán sống đến mức tới Đế cung ám sát hắn.
Ngay lúc nhìn thấy Đỗ Đich An dẫn ba người từ trong thư phòng đi ra, Kiawe ngây ngốc một hồi, bỗng nhiên kinh sợ đổ mồ hôi lạnh toàn thân, hắn chưa từng nhìn thấy người nào đi vào đó cả, ba người lạ hoắc này vậy mà ở dưới mí mắt của hắn có thể đi vào trong, đúng là đáng sợ!
“Đại Đế…” Kiawe vội vàng bước lên phía trước, thấy Đỗ Địch An không bị thương mới an tâm một chút.
“Kiawe, mau đến bái kiến cha mẹ của của ta, đây là cha của ta Đỗ Sinh.” Đỗ Địch An vẫn còn đắm chìm trong bui mừng, không để Kiawe kịp mở miệng lập tức chủ động giới thiệu cha mẹ và chị hắn.
Kiawe nghe thấy mà ngây người, hắn là nhóm người đi theo Đỗ Địch An sớm nhất, đương nhiên sẽ biết chuyện phụ mẫu Đỗ Địch An song song bỏ mạng, nói như vậy, đây là cha mẹ thân sinh của Đỗ Đich An? Nhưng mà, cha mẹ hắn vứt bỏ hắn, khiến hắn lưu lạc đến cô nhi viện, chẳng khác gì giết hắn, theo lý thuyết mà nói hắn nên căm hận bọn họ mới đúng, nhưng sao Đỗ Đich An lại vui sướng ra mặt như vậy, như vậy cũng không giống giả bộ, hắn đã lâu chưa từng nhìn thấy Đỗ Đich An vui vẻ như thế.
Sau khi sững sờ chốc lát, hắn nhanh chóng phản ứng lại, hắn không ngốc nghếch hỏi thăm, mặc dù hắn lười động não suy nghĩ, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc hắn ngu xuẩn, suy cho cùng đây cũng là chuyện riêng của Đỗ Đich An, hắn phẫn rất rõ ràng đạo nghĩa quân thần, vội vàng hành lễ, lúng túng vò đầu nói: “Đại Đế, ta nên gọi cha mẹ và chị của người như thế nào ạ?” hắn chẳng qua chỉ là một chiến sĩ lỗ mãng của Tường Lớn Sylvia, không hiểu lễ nghi gia môn quý tộc kia chút nào.
Đỗ Đich An vừa muốn lên tiếng, Đỗ Sinh bèn khoát tay nói: “Cứ gọi tên của chúng ta là được rồi, các ngươi là thuộc hạ của Đich An à, sao lại gọi nó là đại địa?”
Kiawe vò đầu nói: “Hiện nay thiếu gia đã thành Đế Vương, đương nhiên là phải gọi Đại Đế hoặc là bệ hạ rồi.”
“Đế Vương?” Đỗ Sinh giờ mới biết, lúc trước hắn thấy chữ “Đại Đế” mà không phải “Đại Địa”, không khỏi ngơ ngác một lúc, mặt hơi biến sắc, nhìn thoáng qua Đỗ Đich An bên canh, hơi cau mày nói: “Địch An, chuyện này là thế nào, tại sao ngươi lại làm Đế Vương, chẳng lẽ ngưoi…”
Tâm tư hắn nhạy bén, lập nghĩ nghĩ ra các loại khả năng, ví dụ như Đỗ Địch An lợi dụng con chip hắn cho, cứu vớt những người may mắn còn sống sót, sau đó được bọn họ cảm kích rồi được những người này tôn sùng thành Vương rồi xưng Đế.
Đỗ Địch An cảm nhận được cha không vui, bỗng nhiên nghĩ đến lời dặn dò lúc đầu cha lưu lại -- để mình mang đến hy vọng cho những người may mắn sống sót sau tai nạn, dẫn dắt những người may mắn còn sống để nhân loại không đi đến bước đường diệt vong.
Kỳ vọng đó hắn đã hoàn thành.
Kể từ khi biết được kế hoạch của Ma Trùng và Hoang Thần, lại biết được thân phận chân chính hiện giờ của những người may mắn còn sống sót trong Tường Lớn, việc này khiến hắn tin tưởng không hề nghi ngờ gì, mặc dù tay hắn cũng nhuộm đầy máu tưới, giết vô số người, nhưng kết quả cuối cùng là tốt.
Nếu như không có Oa Thần, không có hắn, thế giới hiện giờ vẫn sẽ bị Ma Trùng và Hoang Thần thống trị, một khi bọn chúng sáng tạo ra thần, thì tất cả các sinh mệnh tren thế giới đều trở thành nô bộc của bọn chúng!
Từ phương diện này mà nói, mặc dù hắn làm việc không cầu danh tiếng là Chúa cứu thế, nhưng một chuyện không thể bàn cãi đó là hắn chẳng khác gì chúa cứu thế của nhân loại! Về việc hắn sử dụng các thủ đoạn hắc ám, lừa bịp giết người trong quá trình làm việc thì cũng chỉ sẽ bị vinh quang hoàn toàn áp đảo. Đối với hắn việc cứu vớt cả nhân loại, những người đã chết kia chẳng được tính là thứ quan trọng gì? Ít nhất đó là kết quả tốt nhất, loài người sẽ không bị diệt vong, sẽ không biến thành nô bộc, cũng sẽ không bị nuôi dưỡng, trở thành vật thí nghiệm!
Thế nên hắn cũng không tính là cô phụ sự kỳ vọng và dạy dỗ của cha hắn.
“Cha, chuyện này rất dài dòng, để ta từ từ kể lại cho người…” nghĩ thông suốt những thứ này, vẻ mặt Đỗ Đich An thản nhiên
Khoảng mười phút đồng hồ sau, Neuss vẫn không thể tiêu hoá tin tức kinh người mà Đỗ Địch An mới mang đến này, vậy mà Đỗ Địch An lại tìm được cha mẹ ruột của hắn? Làm sao có thể! Khoảng thời gian trở thành Vương giả này mặc dù ngắn ngủi, nhưng hắn thời thời khắc khắc đều nổ lực học tập, đền bù sự thiếu thốn về mặt hiểu biết của mình, trong đó bao gồm việc vơ vét các tài liệu bí sử trong Tường Lớn, hiểu rõ tưng cái cơ bản của Đế Đô này và trình tự vận hành của con quái vật khổng lồ này.